Mục lục bài viết
- 1. Dàn ý cảm nghĩ của em về hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân":
- 1.1 Mở bài:
- 1.2 Thân bài:
- 1.3 Kết bài:
- 2. Mẫu cảm nghĩ của em về hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân":
- 2.1 Cảm nghĩ hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân" - Mẫu 1
- 2.2 Cảm nghĩ hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân" - Mẫu 2
- 2.3 Cảm nghĩ hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân" - Mẫu 3
- 2.4 Cảm nghĩ hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân" - Mẫu 4
- 2.5 Cảm nghĩ hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân" - Mẫu 5
1. Dàn ý cảm nghĩ của em về hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân":
1.1 Mở bài:
- Giới thiệu tác giả và bài thơ "Đồng dao mùa xuân:
- Khái quát về hình ảnh người lính trong bài thơ.
1.2 Thân bài:
Khái quát chung về hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân":
- Hình ảnh về người lính hiện lên vừa đơn giản, gần gũi lại rất giản dị, nhưng họ lại có tinh thần rất kiên cường và bất khuất.
- Tình đồng chí đồng đội của các chiến sĩ càng gắn bó, đoàn kết và yêu thương nhau hơn.
- Tinh thần của những người lính: Các chiến sĩ trên chiến trường vẫn luôn rất lạc quan, yêu đời và và luôn nở nụ cười trên môi.
- Hy sinh cho đất nước, cho Tổ Quốc tươi đẹp: Sự hy sinh của các chiến sĩ cao cả và tuyệt đẹp. Họ nằm lại mãi nơi chiến trường để đất nước được bình yên và vẹn tròn.
Nêu cảm nghĩ về người lính:
- Về câu chuyện, về cuộc đời của người lính.
- Hình ảnh người lính hòa mình vào cùng với thiên nhiên như sông, núi.
- Tình cảm của đồng đội, của nhân dân dành cho người lính đã hy sinh trên chiến trường trong bài thơ.
1.3 Kết bài:
- Khẳng định vẻ đẹp người lính.
- Nêu cảm nghĩ và liên hệ.
>> Tham khảo: Phân tích hình tượng người lính Tây Tiến chọn lọc hay nhất
2. Mẫu cảm nghĩ của em về hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân":
2.1 Cảm nghĩ hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân" - Mẫu 1
Bài thơ “Mùa xuân Đông Đào” của Nguyễn Khoa Điềm đã để lại nhiều cảm xúc về hình ảnh người lính Việt Nam. Đọc “Mùa xuân Đào Đông” của Nguyễn Khoa Điềm, lòng tôi càng thêm khâm phục và yêu mến những người lính. Tác giả làm nên hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ đầy chân chất. Khi mới vào chiến trường, họ là những chàng trai trẻ. Họ ngây thơ và trẻ trung vì chưa yêu bao giờ, vẫn uống cà phê và vẫn mê thả diều. Dưới ngòi bút của nhà thơ, người lính hiện lên như một chàng trai “chưa từng yêu”. Chàng thanh niên vẫn đuổi theo con diều bay cao và xa. Tuy nhiên, một người lính theo đuổi lý tưởng cao đẹp của một quốc gia độc lập, kiên định với niềm tin của mình, và theo đồng đội của mình đến Núi Xanh. Tuy nhiên, họ là những người có lý tưởng, nhiệt huyết với cách mạng và muốn cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho đất nước. Trong thời chiến khắc nghiệt, họ đã hy sinh trong chiến đấu và bỏ xác nơi chiến trường, chỉ để lại chiếc túi làm kỷ niệm. Cô ấy có một hình ảnh đẹp, nhưng nụ cười của cô ấy lại tốt bụng một cách kỳ lạ. Đối với nhà thơ, người chiến sĩ, dù có hy sinh nhưng tuổi trẻ của họ vẫn bất tử, làm nên mùa xuân bất diệt của đất trời, quyết chiến đấu, lập công anh dũng. Người đời còn nhớ đến sự hy sinh của anh, và không bao giờ quên hình ảnh của một dũng sĩ, sự hy sinh của các anh dường như đã hóa thành bất tử, các anh sống mãi với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình trên chiến trường, trong rừng núi, sống mãi với cội nguồn vũ trụ. Qua đây, tác giả Nguyễn Khoa Diễm xin bày tỏ lòng biết ơn và tình cảm chân thành đến những người lính trẻ đã cống hiến hết sức mình cho Suối nguồn tuổi trẻ để hình thành nên đất nước và là mạch nước trường tồn của đất nước.
2.2 Cảm nghĩ hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân" - Mẫu 2
Bài thơ "Đồng dao mùa xuân" viết về người lính trẻ dưới cái nhìn trải nghiệm của một con người thời bình. Đó là những người lính trẻ trung, nghịch ngợm, chưa một lần yêu đương và rất thích thả diều nhưng chính họ đã dâng tặng tuổi xuân, xương máu của mình vì tổ quốc. Với ngòi bút tài hoa của mình, Nguyễn Khoa Điềm tiếp tục mang đến cho nền văn học Việt Nam đương đại hình ảnh người lính trong tác phẩm "Đồng dao mùa xuân". Nhà thơ đã miêu tả một cách chân thực cuộc sống của những người trẻ tuổi chưa hề biết đến tình yêu và luôn bị cuốn hút vào những cánh diều bay lượn trên bầu trời. Tuổi trẻ tươi đẹp, đi theo tiếng gọi của Trái tim, anh rời quê hương "lên núi xanh". Ở nơi khốc liệt của chiến tranh, ở "rừng chiều khói đen", mặc dù điều kiện còn lắm gian khó nhưng trên môi anh vẫn luôn nở nụ cười "nhẹ" lạc quan. Khi đất nước hòa bình lập lại, đồng đội và nhân dân luôn nhớ về người chiến sĩ ra đi không dấu vết, nằm im trên "núi Trường Sơn xưa", gợi lại hình ảnh anh lính áo lam. Vác chiếc ba lô con cóc lên đường. Người chiến sĩ ấy mãi là hiện thân của thế hệ trẻ Việt Nam anh hùng và bất khuất. Dù Nguyễn Khoa Điềm nghĩ rằng họ sẽ đưa xác họ vào rừng Trường Sơn xa xôi mãi mãi, nhưng khí phách kiên cường của họ vẫn còn mãi. Bởi vì họ đã tạo nên sự bất tử của trái đất này. Đoạn văn tình thương yêu đồng đội của người lính được thể hiện bằng những câu "Anh sẽ là ngọn lửa/Bạn bè sẽ nâng niu anh". Đó là tình đoàn kết, thương yêu của những người lính với nhau trong mưa bom, bão lửa. Đó là cùng nhau chia sẻ sự lo lắng, ân hận, đau xót khi thấy người bạn bị thương hay thiệt mạng trong trận đánh. Đó cũng được trông thấy như là hành động đẹp của anh bộ đội cụ Hồ trong thời bình.
>> Xem thêm: Phân tích hình ảnh người lính trong bài thơ Đồng Chí hay nhất
2.3 Cảm nghĩ hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân" - Mẫu 3
Hình ảnh người lính qua bài thơ "Mùa xuân Đông Đào" của nhà văn Nguyễn Khoa Điềm đã ăn sâu vào tiềm thức người đọc. Nhà thơ trình bày câu chuyện đời người lính rất chân thật, mộc mạc qua từng câu thơ giản dị và hình tượng thơ gần gũi. Thời trai trẻ, ông rong chơi "không bao giờ yêu", "mải mê thả diều", rồi trước tiếng vọng của tổ quốc, ông quyết định "lên núi xanh" lập nghiệp. Nơi chiến trường khốc liệt, bom rơi đạn nổ, không biết ngày mai sẽ là ngày nào, người lính luôn nở nụ cười lạc quan đấu tranh dũng cảm. Khi hòa bình lập lại trên đất nước, đồng đội và nhân dân sẽ luôn nhớ đến anh với tấm lòng biết ơn. Là một trong các nhà thơ tiêu biểu của lớp nhà thơ chống Mỹ cứu nước, Nguyễn Khoa Điềm đã góp phần làm nên nhiều "tượng đài" thơ ca bất tử của nền thơ ca Việt Nam hiện đại. Thơ Nguyễn Khoa Điềm sâu lắng, suy tư, pha trộn hài hòa chất lãng mạn và chất chính luận. Trong bài thơ Đồng Dao mùa xuân, tình cảm của người lính với đồng đội đã ngã xuống thật sâu đậm. Khi sức sống tuổi xuân ấy đang tươi đẹp thì người lính đã vững tay cầm súng bảo vệ tổ quốc. Nhớ rằng, sau trận chiến đầy bom lửa ấy anh đã anh dũng hy sinh "Anh không về đâu/Anh chỉ một mình/Trường Sơn núi cũ". Anh nằm lại nơi chiến trường bom đạn ác liệt đã đóng góp vào chiến thắng của tổ quốc, cho nhân dân được hưởng độc lập, tự do. Đây là những sẻ chia cùng nhân dân, dù cho có thế nào anh cũng mãi khắc ghi. Đó là những tình cảm rất cao đẹp và thiêng liêng của Bộ đội Cụ Hồ với đồng đội đã hy sinh khi chiến đấu. Vẻ đẹp anh hùng của người lính Việt Nam sẽ còn mãi trong dòng chảy lịch sử của đất nước.
2.4 Cảm nghĩ hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân" - Mẫu 4
Người lính trong bài thơ "Mùa xuân đồng đào" của Nguyễn Khoa Điềm hiện lên với nhiều nét phác thảo, như nhìn vào thân cây mà thấy cả sự sống của cỏ cây. Đó là những người lính đang độ tuổi "thanh xuân" bởi tuổi trẻ họ đã đi chiến trường rồi để lại đó mãi mãi. Lính còn quá trẻ: "Anh chưa yêu ai/Anh chưa uống cà phê/Anh chỉ thích thả diều". Họ đã dùng tuổi trẻ của mình, dành tuổi trẻ của mình để phục vụ cho tổ quốc và làm ngọn đuốc mà đồng đội luôn đem theo bên mình: "Anh sẽ là ngọn đuốc/bạn bè sẽ mang theo". Câu chuyện về cuộc đời người lính được nhà thơ kể hết sức chân thật và giản dị trong từng câu thơ ngắn cùng hình tượng thơ gần gũi. Anh hãy còn đang ở trong tuổi trẻ "chưa một lần yêu" và "mê thả diều" nhưng theo tiếng gọi của Tổ quốc, anh đã xung phong ra tiền tuyến "đi vào núi xanh". Nơi chiến trường ác liệt, bom rơi đạn nổ, không ai biết ngày mai sẽ ra sao, người lính vẫn luôn nở nụ cười trên môi và chiến đấu dũng cảm. Khi hòa bình trên đất nước được xây dựng trở lại, đồng đội và người dân cũng sẽ nhớ đến anh với một trái tim chân thành. Vẻ đẹp anh hùng của người lính trường sơn sẽ luôn khắc sâu trong trái tim của nhân dân Việt Nam. Sự hy sinh của những người lính đã trở thành bất tử, bởi họ còn đang ở tuổi "xuân". Các đồng chí ơi, Tổ quốc và nhân dân sẽ luôn ghi nhớ và biết ơn công lao của những người lính "mùa xuân" như trong bài thơ "Mùa xuân Đông Đào" của Nguyễn Khoa Điềm.
>> Tham khảo: Phân tích vẻ đẹp của người lính qua hai bài thơ Đồng chí và Bài thơ về tiểu đội xe không kính
2.5 Cảm nghĩ hình ảnh người lính trong bài thơ "Đồng dao mùa xuân" - Mẫu 5
Hình tượng người lính Việt Nam đã trở thành niềm cảm hứng vô tận đối với những tác giả thơ ca nhạc họa. Nguyễn Khoa Điềm cũng đưa hình tượng đó vào trong thơ của mình một cách tự nhiên và giàu xúc cảm với bài thơ: "Đồng dao mùa xuân". Bài thơ viết về người lính Việt Nam dưới cái nhìn trải nghiệm của một con người thời bình. Đó là những người lính hồn nhiên, nghịch ngợm, chưa một lần yêu đương, vẫn say mê thả diều nhưng chính họ đã cống hiến tuổi xuân và xương máu của mình vì Đất Nước. Họ đã nằm lại vĩnh viễn nơi chiến trường để đất nước được thống nhất, để nhân dân được tự do. Trong ký ức của Nguyễn Khoa Điềm, có thể họ mãi mãi gửi thân xác nơi rừng Trường Sơn xa xôi nhưng các anh chiến sĩ của họ vẫn sống mãi. Xúc cảm chính họ đã làm nên mùa xuân vĩnh cửu của đất nước này. Hình tượng người lính Việt Nam đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho các sáng tác thơ ca nhạc họa. Nguyễn Khoa Điềm cũng đưa hình tượng ấy vào trong thơ của mình một cách tự nhiên và đầy cảm xúc với bài thơ: "Đồng dao mùa xuân". Bài thơ viết về người lính Việt Nam dưới góc nhìn cảm nhận của một con người thời bình. Đó là những người lính trẻ, nhiệt huyết, chưa một lần yêu, chỉ muốn thả diều nhưng chính họ đã hy sinh tuổi xuân và sức khỏe của mình cho Đất nước. Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm góp nhặt vào đề tài ấy bài thơ "Đồng dao mùa xuân". Trong bài thơ, hình ảnh người lính hiện lên bình dị, thật thà và chân chất "chưa một lần say/cà phê chưa uống/vẫn mê thả diều" nhưng cũng rất dũng cảm biến "anh thành ngọn lửa". Trong khó khăn, gian khổ, tình đồng chí đồng đội luôn gắn bó, đùm bọc và thương yêu như "bạn bè mang theo". Chiến trường khốc liệt là thế, khó khăn là thế "bom rơi/khói đen rừng chiều", "làn da sốt rét" nhưng người chiến sĩ luôn vui vẻ, lạc quan "cười hiền lành". Họ đã nằm lại mãi nơi chiến trường để đất nước được giải phóng, để nhân dân được bình yên. Chiến tranh ác liệt đã cướp đi mạng sống của họ, nhưng tình cảm mà đồng đội và nhân dân giành cho họ vẫn còn nguyên vẹn. Tuổi xuân của họ đã cống hiến vì đất nước, trở nên bất tử. Theo nhận định của Nguyễn Khoa Điềm, dù họ mãi mãi gửi thân xác nơi rừng Trường Sơn xa xôi nhưng các anh lính của ông vẫn sống mãi. Vì chính họ đã làm nên mùa xuân vĩnh cửu của đất nước hôm nay. Qua tác phẩm người đọc thấy được tình cảm của họ cũng như tình cảm của người dân với lớp cha ông đã hy sinh vì Đất nước. Các anh mãi mãi sống cùng non sông đất nước và mãi ở trong lòng người dân Việt Nam.
>> Xem thêm: Phân tích hình tượng người lính trong thơ ca kháng chiến chống Pháp