Mục lục bài viết
- Mẫu 01. Tóm tắt văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ ngắn gọn, hay nhất
- Mẫu 02. Tóm tắt văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ ngắn gọn, hay nhất
- Mẫu 03. Tóm tắt văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ ngắn gọn, hay nhất
- Mẫu 04. Tóm tắt văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ ngắn gọn, hay nhất
- Mẫu 05. Tóm tắt văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ ngắn gọn, hay nhất
Mẫu 01. Tóm tắt văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ ngắn gọn, hay nhất
Trong những buổi chiều ấm áp, khi bình minh chuyển sang hoàng hôn, khu vườn rộng lớn của nhà tôi bắt đầu lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời dịu dàng. Bố tôi là người yêu thiên nhiên, và trong vườn đầy hoa lá màu mỡ, ông đã tạo ra một không gian thơ mộng, nơi mà tình cha con chúng tôi được thắt chặt hơn qua những trò chơi và hành động đầy yêu thương. Buổi tối nào, khi tôi trở về từ trường, bố tôi thường dẫn tôi ra vườn. Hai chúng tôi cùng nhau tưới cây, cùng chăm sóc những bông hoa màu sắc. Bố tôi dạy tôi những điều quý báu về thế giới tự nhiên, và trong những buổi tập tưới cây, ông cũng truyền đạt cho tôi sự nhạy bén và tinh tế. Trong trò chơi yêu thích của chúng tôi, bố thường bảo tôi nhắm mắt lại, dẫn tôi đi chạm từng bông hoa, và tôi phải đoán xem đó là loại hoa gì. Ban đầu, tôi thường gặp thất bại, nhưng qua thời gian, tôi đã học được tên của từng loại hoa trong vườn. Những kỷ niệm ấm áp này là những hạt giống tình thân, trải dài dưới tán cây. Sau nhà tôi có một dòng sông nhỏ, là nguồn sống của nhiều loại động vật và cây cỏ. Những ngày hè oi bức, bố thường dẫn tôi xuống sông tắm mát. Một ngày nắng, khi cả gia đình đang ngồi ăn cơm, chúng tôi bất ngờ nghe thấy tiếng hét đau lòng. Tôi nhận ra tiếng hét đó đến từ bên bờ sông. Mẹ tôi hoảng sợ, nhưng tôi đã chỉ cho họ hướng tiếng đó phát ra. Bố tôi đã không ngần ngại chạy ra và cứu được thằng Tí, một người bạn của chúng tôi. Từ ngày đó, thằng Tí thường đem quà ổi sang tặng bố mỗi khi đến chơi. Dù bố ít khi ăn ổi, nhưng vẫn luôn vui vẻ chấp nhận. Khi tôi hỏi về lý do, bố giải thích giá trị của món quà không chỉ nằm trong trái ổi, mà còn ẩn chứa những tấm lòng và tình bạn.
Sự sáng tạo của bố không có giới hạn. Thay vì chạm vào hoa, bố nghĩ ra một trò chơi mới. Tôi chỉ cần ngửi và đoán tên các loại hoa. Trò chơi diễn ra liên tục cho đến khi tôi đoán được mọi hương thơm. Những đêm yên bình, tôi thường mở cửa sổ và thông báo với bố rằng hoa hồng đã nở. Ban đầu, bố không tin, nhưng sau khi xách đèn ra soi, tất cả đều đúng như lời tôi nói. Bố nói rằng tôi có một cái mũi tuyệt vời nhất thế giới, và trong những giây phút đó, lòng tự hào trong tôi bùng cháy. Những khoảnh khắc tôi chia sẻ với bố không chỉ là những trò chơi, mà là những giây phút gắn kết tình thân. Dưới bóng cây, dưới làn hương hoa, và dưới tiếng chuột rút của sông nhỏ, chúng tôi đã tạo ra những kỷ niệm không thể nào quên, chứa đựng những bí mật của tình cha con và sự huyền bí của tự nhiên. Những giọt mồ hôi và niềm vui, những trò đùa và sự sáng tạo, tất cả đều là những dấu ấn không thể phai mờ trong tâm hồn tôi, ký ức về một hạnh phúc đơn giản, nhưng vô cùng quý báu.
Mẫu 02. Tóm tắt văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ ngắn gọn, hay nhất
Nhà của nhân vật tôi có một khu vườn rộng, nơi mà mỗi buổi chiều, tôi và bố thường ra để tưới cây và thư giãn. Nhưng không chỉ đơn thuần là việc chăm sóc cây cỏ, mà còn là cơ hội để kết nối với thiên nhiên và tạo ra những khoảnh khắc đáng nhớ. Người bố của tôi luôn thúc đẩy tôi khám phá thế giới xung quanh mình một cách đặc biệt. Mỗi lần ra vườn, bố lại đề nghị tôi nhắm mắt lại, chạm và đoán tên từng loài hoa. Ban đầu, đó là một trò chơi, nhưng lâu dần, tôi trở nên tinh tế và có khả năng đoán ra tất cả các loài hoa trong khu vườn. Từ những buổi chiều đó, tôi học được cách nhận biết và trân trọng vẻ đẹp của thiên nhiên. Một buổi tối, khi cả gia đình đang tận hưởng bữa cơm gia đình, tiếng hét vang lên từ bên ngoài làm tôi và mọi người giật mình. Tôi đã đoán ra ngay hướng tiếng hét đến từ bờ sông. Bố nhanh chóng đặt chén cơm xuống và chạy ra. Chúng tôi đã cùng nhau cứu được thằng Tí, một đứa trẻ láng giềng. Tính mạng của nó được bảo toàn, và từ đó, thằng Tí thường đến nhà chúng tôi và biếu bố những trái ổi to. Mặc dù bố ít khi thích ăn ổi, nhưng với sự vui vẻ và lòng biết ơn, bố đã chấp nhận món quà đó.
Tôi đã thắc mắc về tại sao bố vẫn ăn những trái ổi mà ít khi thích mà thằng Tí đem đến. Bố giải thích cho tôi rằng ý nghĩa thực sự của món quà không nằm ở giá trị vật chất, mà nó thể hiện vẻ đẹp của việc cho đi và nhận lấy. Đó là cách để kết nối với người khác và tạo ra những khoảnh khắc đáng nhớ. Nhân vật tôi đã thấu hiểu rằng khu vườn, người bố, và tất cả những điều tuyệt vời trong cuộc sống là những món quà quý giá, là những khoảnh khắc đáng trân trọng của cuộc đời. Sau đó, bố lại nghĩ ra một trò chơi mới, thay vì chạm hoa, tôi bây giờ được ngửi và đoán tên. Và đêm, tôi đã mở cửa sổ, nhắm mắt lại và nói với bố rằng hoa hồng đã nở. Ban đầu, bố không tin, nhưng khi đèn sáng rọi, bố thấy tận mắt vẻ đẹp của những bông hoa đang nở rộ. Bố khen tôi có cái mũi tuyệt nhất thế giới, và tôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào về những khoảnh khắc đáng nhớ mà chúng tôi đã tạo ra cùng nhau.
Mẫu 03. Tóm tắt văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ ngắn gọn, hay nhất
Trong những buổi chiều êm đềm, cậu bé nhỏ của câu chuyện thường được bố dẫn vào một thế giới kỳ diệu và huyền bí. Điều đầu tiên, cậu phải nhắm mắt lại, để giả mạo bức tranh của thế giới này chỉ thông qua cảm giác chạm và mùi hương. Cậu bé chạm nhẹ vào những bông hoa, đoán qua đôi tay bé nhỏ mình. Trò chơi này không chỉ diễn ra trong vườn hoa tươi thắm mà còn lan tỏa đến từng góc nhỏ của ngôi nhà ấm áp. Cậu nhận ra rằng, trong bóng tối, cảm giác chạm và mùi hương có thể dẫn dắt cậu tìm đến mọi vật thể trong gia đình. Ngày qua ngày, khả năng của cậu bé trở nên phi thường. Không chỉ dừng lại ở việc nhận biết các loại hoa qua cảm giác chạm, cậu còn có thể xác định được loại hoa chỉ qua hương thơm nhẹ thoang trong không khí. Thậm chí, cậu không bao giờ nhầm lẫn giữa một loại hoa và loại hoa khác, nhưng điều đó không khiến cậu tự hào, mà chứa đựng sự kinh ngạc trước sức mạnh của giác quan.
Nhân vật chính của câu chuyện không chỉ nhận ra những bông hoa trong vườn như những người bạn thân thiết, mà còn nhìn thấy chúng như những người hướng dẫn, người đưa đường. Cảm giác chạm và mùi hương dẫn lối cậu bé như những vị hồng y, giúp cậu điều hướng trong mê cung của sự sống, khám phá thế giới một cách đầy sự hứng khởi và lòng say mê. Mỗi bông hoa không chỉ là một đóa hoa đẹp lạ, mà còn là một câu chuyện, một bài học quý giá về sức sống và vẻ đẹp ẩn sau vẻ ngoại hình bề ngoài. Như vậy, câu chuyện về cậu bé nhỏ không chỉ là hành trình của việc nhận biết màu sắc và hình dạng, mà còn là hành trình của sự hiểu biết, tôn trọng, và kỳ diệu trong cuộc sống. Cậu bé đã học được rằng, thế giới không chỉ đẹp qua đôi mắt, mà còn thông qua những giác quan khác như sự chạm và mùi hương, và điều quan trọng nhất là lòng yêu thương và tập trung sâu sắc đối với mọi điều xung quanh. Trong cuộc sống này, mỗi hương thơm, mỗi cảm giác chạm, và mỗi vị ngon đều chứa đựng những hạt giống hạnh phúc, đủ sức thắp lên một vườn hoa tươi thắm, nở rộ trong trái tim của những người yêu thế giới tự nhiên và đẹp đẽ này.
Mẫu 04. Tóm tắt văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ ngắn gọn, hay nhất
Nhà của tôi có một khu vườn rộng lớn, nơi mà bố tôi trồng rất nhiều loại hoa đẹp. Buổi chiều, sau khi về từ công việc, bố tôi thường dẫn tôi ra vườn để chúng tôi cùng tưới cây và tận hưởng khoảnh khắc thư giãn bên nhau. Tuy nhiên, những buổi tưới cây ấy không chỉ đơn thuần là việc chăm sóc cây cỏ, mà còn là cơ hội tuyệt vời để kết nối với thiên nhiên và học hỏi những điều quý báu từ cuộc sống xung quanh. Bố tôi có một cách đặc biệt để thúc đẩy sự sáng tạo và sự tập trung của tôi. Mỗi lần ra vườn, bố tôi thường yêu cầu tôi nhắm mắt lại, sau đó bắt đầu dẫn tôi đi từng bông hoa một. Nhiệm vụ của tôi là chạm vào từng bông hoa và đoán xem đó là loại hoa gì. Ban đầu, đó chỉ là một trò chơi vui, nhưng sau một thời gian, tôi trở nên tinh tế và đã có khả năng đoán tên đúng về tất cả các loài hoa trong khu vườn. Những buổi tưới cây đó không chỉ giúp tôi phát triển sự nhạy bén và kiến thức về hoa, mà còn tạo ra những kỷ niệm đáng trân trọng trong trái tim tôi. Một lần, trong lúc chúng tôi đang tận hưởng bữa tối gia đình, chúng tôi nghe thấy tiếng hét vang từ xa. Điều này khiến tất cả chúng tôi sửng sốt và giật mình. Nhưng không bao lâu sau đó, tôi đã đoán được hướng tiếng hét đến từ bờ sông. Bố tôi bất ngờ đặt chén cơm xuống và lao ra ngoài. Chúng tôi đã kịp thời cứu sống thằng Tý, một đứa trẻ láng giềng, và cả gia đình chúng tôi đều cảm thấy hạnh phúc vì đã cùng nhau thực hiện một hành động nhân đạo.
Từ đó, thằng Tý thường đem đến những trái ổi lớn cho bố tôi. Mặc dù bố tôi ít khi ưa thích ổi, nhưng bố luôn nhận những món quà đó với tình thần biết ơn và vui vẻ. Tôi bắt đầu thắc mắc về lý do tại sao bố tôi lại ưa thích những trái ổi mà thường không ưa. Bố đã giải thích cho tôi rằng ý nghĩa thực sự của món quà không nằm ở giá trị vật chất, mà nó thể hiện vẻ đẹp của việc cho đi và nhận lấy. Đó là cách để tạo ra kết nối với người khác và tạo ra những khoảnh khắc đáng trân trọng trong cuộc sống. Tôi đã nhận ra rằng khu vườn, bố tôi và mọi điều tuyệt vời trong cuộc sống là những món quà quý báu, là những khoảnh khắc đáng trân trọng của cuộc đời tôi. Từ đó, bố tôi đã nghĩ ra một trò chơi mới. Thay vì chạm vào hoa, tôi bây giờ được phép chỉ ngửi và đoán tên. Và sau một thời gian, khi tôi đã thuần thục, bố đã khen tôi là người có cái mũi tuyệt nhất thế giới. Lúc đó, tôi nhận ra rằng những bông hoa không chỉ là những loài hoa thường thấy trong vườn, mà chính chúng đã dẫn lối và tạo nên sự kỳ diệu trong khu vườn và cuộc sống của chúng tôi.
Mẫu 05. Tóm tắt văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ ngắn gọn, hay nhất
Trong ngôi nhà của nhân vật tôi, có một khu vườn rộng lớn mà người bố của tôi đã trồng đầy hoa lá thơm ngát. Mỗi buổi chiều, khi bình minh bắt đầu tan đi và những tia nắng vàng óng ánh khắc sâu hình ảnh, hai bố con tôi thường ra vườn, tay nắm tay, để cùng nhau trải nghiệm một khoảnh khắc gần gũi với thiên nhiên. Bố tôi, người có đôi bàn tay tài năng khiến từng bông hoa nở rộ, thường dẫn tôi vào một trò chơi thú vị: dùng giác quan của chúng ta để khám phá thế giới. Bố tôi thường bảo tôi nhắm mắt lại, để tôi chỉ còn cảm nhận qua giác quan chạm. Sau đó, bố dẫn dắt tôi từng bước chậm rãi đến gần để chạm nhẹ vào từng bông hoa. Khi đầu ngón tay tôi chạm nhẹ vào cánh hoa, tôi cảm nhận được sự mềm mại, sự tinh tế của thiên nhiên, và rồi, tôi đoán xem đó là loại hoa gì. Ban đầu, những lần thử thách này khiến tôi trầm mình trong sự bối rối, nhưng qua thời gian, tôi đã trở nên thành thạo. Mỗi bông hoa, dù nhỏ bé, đều mang một câu chuyện riêng, và tôi đã học được cách đọc câu chuyện ấy qua đôi tay của mình. Một ngày đẹp trời, thằng bạn nhỏ Tý, hàng xóm của chúng tôi, đến thăm và đem tặng người bố những trái ổi to mềm ngon từ vườn của mình. Mặc dù bố tôi không ưa thích loại trái cây này, nhưng trái ổi đó không chỉ là quà tặng, mà còn chứa đựng một bài học sâu sắc về lòng biết ơn và sự đáng trân trọng với những điều nhỏ bé trong cuộc sống.
Sau khi nhận ra giá trị của việc cho đi và nhận những điều tốt lành từ người khác, bố tôi đã nghĩ ra một trò chơi mới. Lần này, thay vì chạm, tôi được ngửi mùi hương của từng bông hoa và gọi tên chúng. Qua việc này, tôi không chỉ học được sự đa dạng và hấp dẫn của các loại hương thơm, mà còn hiểu rõ hơn về việc giữ gìn và trân trọng mỗi hương thơm đặc biệt của cuộc sống. Lúc đó, tôi nhận thức rõ rằng, chính những bông hoa này là người đưa đường, là người dẫn lối cho tôi trong khu vườn rộng lớn của cuộc đời. Từng bông hoa không chỉ là một hình ảnh đẹp, mà còn là một hành trình của sự hiểu biết, lòng biết ơn và lòng kính trọng trước vẻ đẹp thiên nhiên và tâm hồn của con người. Chúng dẫn dắt tôi, như những hướng dẫn viên tâm huyết, qua mỗi bước đi, qua mỗi hơi thở, đến một thế giới đầy ắp niềm vui và sự bền vững.
Quý khách có nhu cầu xem thêm bài viết sau:
- Tóm tắt văn bản đoạn trích "Trong lòng mẹ" của Nguyên Hồng hay nhất
- Tóm tắt văn bản Cuộc chia tay của những con búp bê chọn lọc hay nhất