Chủ đề 1: Miêu tả người
Đề 1: Tả một người mới gặp nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc.
Tuần vừa qua, em bị ốm phải khám bệnh ở bệnh viện tỉnh. Tại đây, em gặp một cô y sĩ điều dưỡng rất đáng mến.
Cô y sĩ vẫn giữ vẻ trẻ trung, có lẽ chỉ mới ở độ tuổi hai mươi lăm hoặc hai mươi sáu. Dáng người cô nhỏ nhắn, với đôi tay chân thon thả và làn da trắng nõn nà như da em bé. Mái tóc cô được buộc gọn trong chiếc mũ y sĩ màu trắng, và một vài sợi tóc nhẹ nhàng lòa xòa trước trán, ló ra khỏi vành mũ. Khuôn mặt trái xoan với đôi mắt to tròn và đôi lông mày vẻ thanh mảnh tạo nên nét đẹp tự nhiên cho cô.
Đôi môi hình trái tim sắc nét được tô son màu hồng nhạt, làm cô trở nên duyên dáng và quyến rũ hơn. Trong bộ áo choàng y sĩ màu trắng, cô mặc ngắn tay, để lộ khuỷu tay thon đẹp và bàn tay nhỏ nhắn với các ngón tay mảnh mai. Mỗi khi gặp bệnh nhân, cô đều thể hiện sự chuyên nghiệp và tận tâm. Cô đọc tên bệnh nhân rành mạch, rõ ràng rồi dẫn họ vào phòng khám. Trước khi bác sĩ tiến hành khám bệnh, cô thường đo huyết áp cho bệnh nhân và ghi chép kết quả vào hồ sơ bệnh án một cách cẩn thận.
Cô làm việc nhẹ nhàng, thành thạo. Cô ân cần nhắc nhở bệnh nhân: "Các cô chú cởi áo khoác ra nghen, đo huyết áp xong thì mặc vào lại nha." Cô cẩn thận dắt tay một cụ già, để cụ ngồi vào ghế tựa chờ bác sĩ khám. Cô nói năng nhỏ nhẹ, dịu dàng. Khi bác sĩ kê đơn thuốc xong, cô dặn kĩ bệnh nhân cách dùng thuốc và hướng dẫn họ đến quầy thuốc của bệnh viện để mua thuốc.
Phòng khám luôn đông đúc, mỗi người tiếp theo người kia đến để được khám bệnh. Dẫu vậy, cô y sĩ vẫn không ngừng làm việc, luôn giữ nụ cười tươi tắn trên môi. Đôi khi có những bệnh nhân vô tình đến nhầm khoa, nhưng cô luôn tận tình hướng dẫn họ đến phòng khám mà họ cần. Thái độ niềm nở và ân cần của cô thật sự đáng yêu. Với khuôn mặt xinh xắn, duyên dáng và kiến thức chuyên môn vững vàng, cô y sĩ toát lên vẻ đẹp nhẹ nhàng, tràn đầy lòng nhân ái.
Tinh thần y đức của cô hoàn toàn phản ánh câu nói viết trên tường bệnh viện: "Lương y như từ mẫu". Sau khi khám bệnh, khi đã về đến nhà, tôi vẫn không quên được nụ cười hiền lành của cô y sĩ. Tôi cảm thấy cô thật sự đẹp. Điều đó khiến tôi nhận ra rằng, vẻ đẹp thực sự không chỉ nằm ở bề ngoài, mà còn ở trong cách họ đối xử với người khác. Cô y sĩ mà tôi gặp một lần nhưng mãi mãi ghi trong tâm trí là một hình ảnh của sự đẹp như vậy.
Y sĩ điều dưỡng là phụ tá đắc lực của bác sĩ, là người trực tiếp chăm sóc bệnh nhân. Ngoài chuyên môn được đào tạo của mình, người y sĩ điều dưỡng còn phải có tấm lòng nhân ái, yêu thương bệnh nhân mới hoàn thành tốt công việc. Suốt buổi khám bệnh, nhìn cô y sĩ làm việc, ước mơ vào học ngành y của em càng lớn, càng thêm mạnh mẽ. Em sẽ gắng học giỏi để thi vào trường Đại học Y, trở thành người thầy thuốc tốt.
Chủ đề 2: Miêu tả con vật
Đề 1:Em hãy tả hình dáng và hoạt động của con mèo nhà em (hoặc con mèo em thường thấy ở nhà bạn em)
“Meo… meo”. Con mèo cọ vào chân em đòi bế. Em học bài cũng vừa xong nên cúi xuống chơi với chú. Miu khá lớn rồi mà ưa làm nũng. Nó tên là Miu vì bà em gọi như vậy.
Chú Miu, một chú mèo nhỏ màu trắng như bông, toàn thân nó mềm mại nhưng không kém phần nhanh nhẹn. Cái đuôi dài của nó cũng mềm mại, với phần đuôi có lông màu nâu. Cặp mắt xanh biếc của nó, khi mở to, tròn xoe và rất xinh xắn. Tôi vuốt nhẹ cái đầu tròn nhỏ êm ái của chú Miu, cảm nhận được sự mềm mại như nhung của nó. Chú Miu nhìn tôi với ánh mắt lim dim, dụi đầu vào lòng tay của tôi, trông rất đáng yêu.
Khi chú Miu đi lại, thì lại tỏ ra vô cùng ngộ nghĩnh. Nó vươn ra, mỗi bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy uyển chuyển, khiến cho nó trông giống như một con cọp thu nhỏ. Đôi tai vểnh nhẹ như đang nghe ngóng, đầu nghiêng nhẹ, chú Miu mang dánh vẻ của chú mèo con tinh nghịch. Trong một nháy mắt, nó đã nhảy lên giường. Với bộ lông trắng tinh, chú Miu thường nằm trên chiếc đệm tròn mà má em đã làm cho riêng nó. Đôi khi, nó còn ghé cả gối má nữa. Má em yêu quý và cưng chiều chú Miu, luôn mua đủ đồ cho nó mỗi khi đi chợ.
Miu được ăn trong cái đĩa nhỏ. Nó thích cơm trộn chút cá. Nó ăn chậm, nhấm và gặm từng chút một chứ không bao giờ ăn phàm như con cún, con heo. Miu cũng có cách làm vệ sinh là ngồi thu mình lại, le lưỡi liếm dần khắp mình. Riêng cái mặt, nó liếm vào chân trước rồi dùng chân xoa mặt. Má em cười: “Đúng là rửa mặt như mèo!”. Cặp mắt Miu như màu nước biển. Trong bóng tối, có vật gì xuất hiện ở góc nào nó đều phát hiện ra ngay. Người ta thường nói đôi mắt mèo luôn phát ra tia hồng ngoại có thể nhìn thấy rõ trong bóng đêm dày đặc. Có lẽ mèo có tia ấy thật. Thảo nào nó bắt chuột ban đêm giỏi đến thế! Cái mũi Miu thì nhỏ xíu, phơn phớt màu hồng phấn, lúc nào cũng ươn ướt. Hai bên mép là bộ ria trắng như cước vểnh lên mỗi khi đánh hơi thấy con mồi. Những lúc đòi ăn, chú kêu “meo… meo” hiền lành, để lộ hai hàm răng đều và trắng muốt. Thân hình chú dài nhưng rất thon thả. Mỗi khi chú vươn vai, cái đuôi cong lên uốn lượn như một dấu ngã. Mùa đông tới, mèo ta yên tâm với bộ lông dày ấm áp và luôn hãnh diện như lúc nào cùng được mặc áo mới. Đôi khi chú cũng nũng nịu đòi ngồi vào lòng em. Bốn chân chú thon thả trông có vẻ “liễu yếu” lắm nhưng kì thực vô cùng lanh lẹ.
Bàn chân phía dưới có nệm thịt dày màu hồng nhạt giúp chú đi lại nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động. Ngón chân có móng dài và sắc ngọt. Những lúc vui, chú cào cào vào người em, cảm giác nhồn nhột. Những cái vuốt sắc nhọn ấy, chính là thứ vũ khí lợi hại nhất mà lũ chuột phải kinh hoàng bạt vía mỗi khi thấy bóng dáng chú xuất hiện. Ban ngày chú như một cậu ấm hiền lành và thích nhõng nhẽo. Nhưng khi đêm đến, chú như một chiến sĩ trinh sát lành nghề, nhanh nhẹn và hoạt bát vô cùng. Chú thường đi vòng quanh nhà rồi dừng lại ở những điểm mà chú nghi là lũ chuột thường hay thăm viếng như thùng gạo, gạc măng giê… Chú nấp vào chỗ kín, im lặng chờ đợi. Chỉ cần một chú chuột nào đó xuất hiện thì mèo ta bằng một cú nhảy điêu luyện, bung người lên, vồ chính xác con mồi, và rất ít khi vồ hụt. Những cái vuốt sắc nhọn, chặn lấy cổ đối phương, cái miệng quặp lấy cái đầu quật lia lịa xuống nền nhà. Chỉ một loáng sau, con mồi tắt thở. Mỗi lần chú bắt được một con chuột, em đều động viên chú bằng những cái vuốt ve âu yếm.
Từ khi Miu về, nó kêu “meo… meo” làm mấy chú chuột khiếp vía biến đi đâu hết cả. Miu thường rình chuột vào cả ban ngày lẫn ban đêm. Không có chuột, nó vồ gián. Một con gián chạy trên sàn nhà, Miu phóng theo. Nó giỡn, lấy chân đập đập rồi vờn con gián như một cầu thủ giỡn trái banh. Đêm em đi ngủ, Miu vẫn thức “tuần tra” trong nhà. Nó rất giỏi, tối thế mà nó không hề va đụng vào vật gi. Bình bông, ống tăm, bộ li, chậu kiểng không bao giờ nó đụng phải. Mắt mèo ban đêm tinh tường lắm. Bàn chân Miu đi lại cũng hết sức nhẹ nhàng uyển chuyển, không hề gây tiếng động. Thỉnh thoảng, con Cún hay bắt nạt Miu. Nó cong đuôi nhảy phóc lên giường, đứng thủ thế. Em phải xua Cún đi.
Mèo và chó, cả hai con vật này em đều thích. Khi em đi học về, con Cún vẫy đuôi mừng rỡ từ ngoài cổng. Khi em bước chân vào nhà, Miu nhảy tới cong đuôi lên quấn sát vào ống quần em. Có hai bạn nhỏ làm ban như thế nghĩ cũng thích thật phải không các bạn?
Chủ đề 3: Miêu tả mùa
Mai đào bừng nở xuân đất Việt
Lộc vàng lan tỏa vết đoàn viên …
Mỗi khi nghe hai câu hát này là không khí Tết cổ truyền lại ùa về trong lòng tôi. Cảm giác đó lâng lâng thật khó tả, khiến lòng người nao nao. Cứ mỗi khi xuân về, tôi lại thích ngắm khu phố nhà mình vào ngày đầu năm mới.
Sáng sớm, sau khi tỉnh giấc, tôi đi ra ngoài ban công và hít một hơi căng lồng ngực. Tôi cảm nhận được dư âm của mùa đông vẫn còn. Nhưng cái rét bao trùm lên mọi cảnh vật không còn lạnh đến thấu xương nữa mà đã ngọt hơn.
Nhìn lên bầu trời, tôi tưởng như đêm qua có một bàn tay nào đó đã gội rửa vòm trời sạch bóng. Những đám mây dày chầm chậm trôi như đang còn ngái ngủ. Dường như mây cũng lười biếng một chút trong ngày đầu năm mới. Nhưng chỉ một lúc sau, những tảng mây tan dần. Một vài tia nắng yếu ớt rẽ đám mây khó tính rọi xuống trần gian, làm cho không khí ấm hơn và tô hồng thêm đôi má của những đứa bé đi chơi xuân với bố mẹ.
Tôi đưa mắt nhìn khắp phố. Con đường phố tôi như chàng thanh niên tràn đầy sức sống vừa được nàng xuân ban tặng một chiếc áo mới. Đó là nhờ sự điểm tô của một vài nhánh lộc xanh nhú ra từ cành bàng khẳng khiu đầu phố, là âm thanh của những chú chim chuyền cành hót ríu rít như chờ đợi rất lâu câu chuyện đón xuân về, là những khẩu hiệu, bang rôn màu đỏ, màu vàng được treo khắp đó đây, là tiếng cười nói, chúc tụng hân hoan của người đi chơi Tết. Tất cả đã tạo nên một bức tranh đầy âm thanh, hình ảnh cho con đường.
Bỗng có mùi hương trầm đánh thức khứu giác của tôi. Mùi hương ấy đôi khi làm chạnh lòng những kẻ xa quê không có dịp gặp gỡ người thân trong dịp Tết.
Người đi chơi Tết vào ngày đầu năm mỗi lúc một đông, nét mặt ai cũng rạng rỡ, tươi vui. Có lẽ mọi lo lắng, buồn bã được gửi lại sau cánh cửa giao thừa đã khép lại đêm hôm qua. Giờ đây chỉ còn niềm hân hoan đón chờ những điều tốt đẹp sắp đến của một năm mới. Những em bé xúng xính trong bộ quần áo mới tươi cười nhận những phong bao lì xì màu đỏ may mắn.
Ngày xuân chính là dịp mọi người đoàn tụ, về với gia đình. Những mâm cỗ được dọn ra trong sự hân hoan, sum vầy của mọi người. Đó là những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất mà ai cũng mong chờ khi mùa xuân đến. Tôi lặng lẽ đứng ngắm quanh cảnh buổi sáng đầu năm ở khu phố, lòng rung động trước vẻ đẹp tinh tế mà tạo hóa và con người đã đem đến cho cảnh sắc nơi đây. Tôi ước gì thời gian ngừng lại để tôi có thể thả hồn vào trong khung cảnh đẹp đến mê hồn này thật nhiều và thật lâu hơn nữa!