Mục lục bài viết
- 1. Cảm nhận tình yêu của tác giả đối với dòng Mê Kông qua Cửu Long Giang ta ơi - Mẫu số 1
- 2. Cảm nhận tình yêu của tác giả đối với dòng Mê Kông qua Cửu Long Giang ta ơi - Mẫu số 2
- 3. Cảm nhận tình yêu của tác giả đối với dòng Mê Kông qua Cửu Long Giang ta ơi - Mẫu số 3
- 4. Cảm nhận tình yêu của tác giả đối với dòng Mê Kông qua Cửu Long Giang ta ơi - Mẫu số 4
1. Cảm nhận tình yêu của tác giả đối với dòng Mê Kông qua Cửu Long Giang ta ơi - Mẫu số 1
Bài thơ “Cửu Long Giang ta ơi” của Nguyên Hồng là một bản tình ca sâu lắng về tình yêu thiết tha mà tác giả dành cho dòng sông Mê Kông. Tình yêu ấy không chỉ dừng lại ở những cảm xúc ban đầu mà còn được nuôi dưỡng và lớn dần theo năm tháng, từ khi tác giả còn là một cậu bé mười tuổi ngồi dưới mái trường đến khi trưởng thành, hoà mình vào hào khí của dân tộc. Dòng sông Mê Kông lần đầu xuất hiện trong tâm trí cậu bé qua những lời giảng đầy kỳ diệu của thầy giáo, hiện lên trên bản đồ với vẻ đẹp mênh mông, bí ẩn, làm trái tim trẻ thơ rung động mà chẳng thể lý giải. Nguyên Hồng đã khéo léo vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp của dòng sông với những nét chấm phá đầy ấn tượng về vẻ hoang sơ, tự nhiên của cảnh vật như “cây lao lá đổ”, “tan hoang dứa mật”. Không chỉ dừng lại ở đó, dòng sông Mê Kông còn được nhân hoá qua những tiếng hát vang vọng, qua âm thanh ngợi ca tràn đầy tình yêu và niềm tự hào về thiên nhiên, về quê hương đất nước. Tác giả đã tài tình sử dụng biện pháp nhân hoá, làm cho dòng sông trở nên sống động như một thực thể có tâm hồn, có cảm xúc, như một người mẹ dịu dàng và bao dung. Dòng sông hiện lên với hơi thở và linh hồn của một người mẹ, người đã đau đớn sinh ra “chín nhánh sông vàng” với đầy sự hy sinh và yêu thương. Hình ảnh thơ giàu sức gợi, đầy cảm xúc và chân thực. Tình yêu của Nguyên Hồng dành cho dòng sông Mê Kông, cho quê hương đất nước không chỉ là một mạch ngầm chảy trong tim, mà còn là niềm tự hào, là sự gắn kết thiêng liêng đã thấm vào máu thịt, trở thành một phần không thể tách rời của tâm hồn tác giả theo năm tháng.
2. Cảm nhận tình yêu của tác giả đối với dòng Mê Kông qua Cửu Long Giang ta ơi - Mẫu số 2
Khi đọc bài thơ “Cửu Long Giang ta ơi” của Nguyên Hồng, tôi cảm nhận sâu sắc tình yêu mãnh liệt mà tác giả dành cho dòng sông Mê Kông - dòng sông quê hương thân yêu. Nhân vật trữ tình trong bài thơ, từ những ngày thơ bé, khi còn là một đứa trẻ mười tuổi ngồi dưới mái trường, cho đến khi trưởng thành, luôn dành cho dòng sông ấy một tình cảm sâu đậm và thiết tha. Tình yêu đó như một mạch ngầm âm thầm len lỏi, thấm dần vào từng tế bào, từng thớ thịt, trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và tâm hồn nhân vật. Qua lời giảng đầy uyên bác của người thầy giáo, trên tấm bản đồ kỳ diệu, cậu bé trong bài thơ lần đầu tiên bắt gặp hình ảnh dòng sông Mê Kông mênh mông, bao la, khiến trái tim non nớt của cậu đập liên hồi trong niềm xúc động mà cậu không sao hiểu nổi. Nguyên Hồng đã khắc họa dòng sông với những nét chấm phá đầy ấn tượng, tái hiện sự hùng vĩ và sống động của cảnh vật thiên nhiên. Dòng sông không chỉ hiện lên với vẻ đẹp thiên nhiên tráng lệ mà còn mang trong mình tâm hồn, âm thanh của sự sống. Tác giả nhân hóa dòng sông với những tiếng hát, âm thanh ngợi ca, mang theo tình yêu thương và niềm tự hào về thiên nhiên, về đất nước quê hương. Đặc biệt, hình ảnh dòng sông Mê Kông được ví như một người mẹ, người đã chịu bao đau đớn để sinh ra “chín nhánh sông vàng” tràn đầy sức sống. Hình ảnh ấy không chỉ giàu sức gợi hình, gợi cảm mà còn làm nổi bật ý nghĩa thiêng liêng của dòng sông đối với cuộc đời và tâm hồn nhân vật. Qua đó, tôi hiểu thêm về vai trò vô cùng quan trọng của dòng sông Mê Kông đối với mảnh đất quê hương, đối với đất nước và con người Việt Nam. Tình cảm của Nguyên Hồng đối với dòng sông Mê Kông được thể hiện một cách chân thành, thiết tha và đầy xúc động, làm rung động lòng người đọc. Những cảm xúc ấy không chỉ là lời bày tỏ tình yêu dành cho dòng sông quê hương, mà còn là lời khẳng định về sự gắn kết thiêng liêng giữa con người và thiên nhiên, giữa tác giả và quê hương đất nước.
3. Cảm nhận tình yêu của tác giả đối với dòng Mê Kông qua Cửu Long Giang ta ơi - Mẫu số 3
Khi bước vào thế giới thơ “Cửu Long Giang ta ơi” của Nguyên Hồng, ta như chìm đắm trong tình yêu sâu nặng mà tác giả dành cho dòng sông Mê Kông, một tình yêu đong đầy sự say đắm và tha thiết. Tình cảm ấy không ngừng lớn lên theo năm tháng, từ khi tác giả còn là một cậu bé mười tuổi ngồi dưới mái trường, cho đến khi trưởng thành, hòa mình vào hào khí của núi sông, tình yêu ấy vẫn luôn chảy mãi không ngừng. Dòng sông Mê Kông lần đầu tiên hiện diện trong cuộc đời cậu bé thông qua những bài học trong lớp, nơi bản đồ kỳ diệu mở ra trước mắt cậu vẻ đẹp bao la và mênh mông của dòng sông. Trái tim non nớt của cậu đập mạnh trong sự ngỡ ngàng và rung động khó tả khi nhìn thấy dòng sông trải dài vô tận. Nguyên Hồng đã khắc họa dòng sông Mê Kông với một vẻ đẹp kỳ vĩ và hoang sơ của thiên nhiên, từ những “cây lao lá đổ” đến “tan hoang dứa mật”. Tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên sống động và đầy sức sống. Dòng sông Mê Kông không chỉ được miêu tả như một cảnh đẹp thiên nhiên, mà còn được nhân hóa với những tiếng hát và âm thanh ngợi ca, mang trong mình tình yêu thương và niềm tự hào vô bờ của xứ sở. Trong thơ Nguyên Hồng, dòng sông còn mang hơi thở và linh hồn của một người mẹ hiền từ, người đã trải qua bao đau đớn để sinh ra “chín nhánh sông vàng” tràn đầy sự sống. Hình ảnh người mẹ hiện lên không chỉ là sự ví von, mà còn là biểu tượng cho sự bao dung và hy sinh, gợi lên tình cảm thiêng liêng và sâu sắc. Tình yêu dành cho dòng sông Mê Kông, cho quê hương đất nước của tác giả như một dòng chảy âm thầm, ngấm sâu vào từng mạch máu, từng hơi thở, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống và tâm hồn theo dòng chảy của thời gian. Tình cảm ấy không chỉ là sự yêu thương đơn thuần mà còn là sự kết nối mạnh mẽ giữa con người với thiên nhiên, giữa tâm hồn tác giả với đất nước quê hương.
4. Cảm nhận tình yêu của tác giả đối với dòng Mê Kông qua Cửu Long Giang ta ơi - Mẫu số 4
Bài thơ “Cửu Long Giang ta ơi” của Nguyên Hồng đã thể hiện một tình yêu sâu đậm và say đắm mà tác giả dành cho dòng sông Mê Kông - biểu tượng thiên nhiên vĩ đại của đất nước. Tình yêu ấy bắt đầu từ những năm tháng thơ ấu, khi tác giả vẫn còn là cậu bé mười tuổi ngồi trên ghế nhà trường, rồi dần dần lớn lên và hòa vào hào khí thiêng liêng của núi sông. Tình yêu ấy như một dòng chảy âm thầm, len lỏi vào từng tế bào, từng thớ thịt, thấm đẫm trong tim và trí óc tác giả qua năm tháng. Hình ảnh dòng sông Mê Kông đến với cậu bé qua lời giảng dạy của người thầy giáo đáng kính, từ tấm bản đồ kỳ diệu trong lớp học. Khi lần đầu tiên cậu bé chạm mắt vào dòng sông mênh mông trên bản đồ, trái tim non nớt của cậu bỗng đập mạnh trong sự ngỡ ngàng và xúc động, một cảm giác khó diễn tả bằng lời. Nguyên Hồng đã vẽ lên trước mắt người đọc một bức tranh thiên nhiên sống động, hoang sơ nhưng đầy sức hút, với hình ảnh “cây lao lá đổ” và “tan hoang dứa mật”, làm nổi bật vẻ đẹp kỳ vĩ của dòng sông. Không chỉ dừng lại ở đó, tác giả còn thổi hồn vào dòng sông, nhân hóa nó như một sinh thể có tiếng hát, có âm thanh ngợi ca vang vọng trong lòng thiên nhiên, mang theo tình yêu thương và niềm tự hào vô tận về quê hương, xứ sở. Dòng sông Mê Kông không chỉ là dòng nước trôi, mà còn mang trong mình linh hồn và hơi thở của một người mẹ hiền từ, người đã phải chịu bao đau đớn để sinh ra “chín nhánh sông vàng” tràn đầy sự sống. Chính vì thế, tình yêu mà tác giả dành cho dòng sông cũng chính là tình yêu thiêng liêng dành cho quê hương, đất nước. Qua bài thơ, ta có thể cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc giữa tác giả với mảnh đất quê hương, nơi dòng sông Mê Kông hiền hòa chảy qua, như một phần máu thịt không thể tách rời của tâm hồn tác giả.