1. Cảm thụ bài Dáng hình ngọn gió của Đoàn Thị Lam Luyến - Mẫu số 1

Thiên nhiên luôn ẩn chứa vô vàn hiện tượng kỳ diệu, từ những cơn mưa nhẹ nhàng đến những cơn bão dữ dội, từ ánh nắng ấm áp đến tuyết trắng phủ khắp, hay từ sương mù mờ ảo đến những cơn gió lồng lộng thổi qua. Mỗi hiện tượng ấy không chỉ có nguồn gốc riêng biệt mà còn mang theo những ý nghĩa sâu sắc đối với hành tinh và cuộc sống con người. Trong văn học và nghệ thuật, những hiện tượng thiên nhiên này đã trở thành nguồn cảm hứng vô tận, giúp các tác giả sáng tác ra những tác phẩm đầy cảm xúc và ý nghĩa. Nhắc đến mưa, người ta thường liên tưởng đến những bản nhạc mang nỗi buồn man mác; khi nhắc đến nắng, hình ảnh vui tươi lại hiện lên trong tâm trí, còn khi nói về bão, người ta có thể nghĩ đến những bài thơ biểu lộ tâm trạng rối bời. Đặc biệt, khi nhắc đến gió, trong văn học Việt Nam không thể không nhớ đến tác phẩm "Gió đầu mùa" nổi tiếng của nhà văn Thạch Lam, hay bài thơ "Dáng hình ngọn gió" của nhà thơ Đoàn Thị Lam Luyến, một tác phẩm giàu chất thơ và cảm xúc, đã chạm đến trái tim của nhiều độc giả.

Bài thơ "Dáng hình ngọn gió" của Đoàn Thị Lam Luyến là một tác phẩm được viết theo thể thơ hiện đại, mang đến cho người đọc cảm giác bình yên và nhẹ nhàng, qua những hình ảnh phong phú và giàu sức gợi. Bài thơ đặc biệt thu hút độc giả, nhất là các em thiếu nhi, bởi sự trong sáng và tươi đẹp của ngôn từ. Ngay từ khổ thơ đầu tiên, tác giả đã mở ra một thế giới tưởng tượng về nguồn gốc của gió:

“Bầu trời rộng thênh thang

Là căn nhà của gió

Chân trời như cửa ngõ

Thả sức gió đi về.”

Mỗi chúng ta đều có quê hương, một nơi để trở về và lớn lên. Với gió, căn nhà của nó chính là "bầu trời", một không gian vô cùng rộng lớn, bao la, nơi nó tự do tung hoành khắp mọi nơi. Gió chẳng bị giới hạn bởi bất kỳ biên giới nào, đối với gió, chân trời chỉ là cửa ngõ để nó dễ dàng đi lại, thả sức khám phá và dạo chơi khắp chốn. Qua những hình ảnh nhân hóa sinh động, tác giả đã khéo léo mô tả gió như một sinh vật vô hình nhưng mạnh mẽ và thân quen với con người. Trong các khổ thơ tiếp theo, tác giả miêu tả các hoạt động phong phú và đầy màu sắc của gió:

“Nghe lá cây rầm rì

Ấy là khi gió hát

Mặt biển sóng lao xao

Là gió đang dạo nhạc.”

Gió trở thành người nghệ sĩ của thiên nhiên, hát lên những giai điệu "rầm rì" qua những chiếc lá, hay biểu diễn bản hòa nhạc “lao xao” với sóng biển. Gió không chỉ là bạn đồng hành của cây cỏ, biển cả, mà còn là kẻ thổi hồn vào những bản nhạc thiên nhiên, mang đến sự sống động và tươi mới cho cuộc sống.

“Những ngày hè oi bức

Cứ tưởng gió đi đâu

Gió nép vào vành nón

Quạt dịu trưa ve sầu.”

Gió hiện diện khắp mọi nơi và mọi thời điểm, không tách rời khỏi cuộc sống của con người. Nếu mùa đông, gió lạnh lùng mang đến những cơn gió mùa đông bắc, thì mùa hè, gió lại mang đến cảm giác oi bức đặc trưng. Tuy nhiên, khác với mùa đông, mùa hè gió thường ít xuất hiện hơn, khiến con người cứ ngỡ gió đã "đi đâu". Nhưng thực ra, gió đã chơi trò trốn tìm, nép mình vào “vành nón” của những người đội nón tránh nắng, rồi bất chợt thổi lên những làn gió mát lành, dịu nhẹ làm xua tan cái nóng mùa hè.

“Gió còn lượn lên cao

Vượt sông dài biển rộng

Cõng nước làm mưa rào

Cho xanh tươi đồng ruộng.”

Dù hồn nhiên và tinh nghịch, gió vẫn không quên nhiệm vụ quan trọng của mình. Gió bay cao, vượt qua những dòng sông và đại dương, mang theo hơi nước để tạo ra những đám mây nặng trĩu. Khi đám mây đã đầy nước, gió lại mang mưa về tưới mát cho cây cối, đồng ruộng, mang lại sự sống và sức sống cho muôn loài.

“Gió khô ô muối trắng

Gió đẩy cánh buồm đi

Gió chẳng bao giờ mệt!

Nhưng đố ai biết được

Hình dáng gió thế nào.”

Gió không chỉ mang đến mưa, mà còn giúp người dân phơi khô những ô muối trắng, đẩy những cánh buồm ra khơi, đưa thuyền bè đi khắp mọi nơi. Gió không bao giờ ngừng nghỉ, luôn miệt mài làm việc. Dù gió làm được biết bao việc kỳ diệu, nhưng hình dáng thật sự của gió lại vẫn là một bí ẩn, làm tăng thêm sự huyền bí nhưng cũng rất đáng yêu của gió trong trí tưởng tượng của mỗi người.

Qua bài thơ "Dáng hình ngọn gió", tác giả Đoàn Thị Lam Luyến đã khắc họa một hình ảnh gió đầy sống động và gần gũi. Mặc dù gió là một hiện tượng thiên nhiên vô hình, không thể thấy rõ bằng mắt thường, nhưng nhờ có gió mà cuộc sống của mọi loài trên trái đất mới có thể tiếp diễn, phát triển và tồn tại. Bài thơ là một bức tranh thiên nhiên đầy màu sắc, ngộ nghĩnh và giàu sức gợi cảm, đem đến cho người đọc một cái nhìn mới mẻ và đầy yêu thương về gió – một hiện tượng thiên nhiên thân quen nhưng đầy bí ẩn và cuốn hút.

 

2. Cảm thụ bài Dáng hình ngọn gió của Đoàn Thị Lam Luyến - Mẫu số 2

Có rất nhiều hiện tượng tự nhiên xảy ra quanh ta như mưa, bão, nắng, tuyết, sương hay gió,... Mỗi hiện tượng đều có nguồn gốc và ý nghĩa riêng, không chỉ với trái đất mà còn với cuộc sống con người. Những hiện tượng này không chỉ là chủ đề của các nghiên cứu khoa học mà còn là nguồn cảm hứng bất tận trong văn học và nghệ thuật. Ví dụ, khi nhắc đến mưa, chúng ta thường nghĩ đến những bài hát đượm buồn, khi nhắc đến nắng là những tác phẩm vui tươi, còn khi nhắc đến bão, chúng ta thường nghĩ đến những bài thơ thể hiện tâm trạng xao động. Và nếu nói về gió trong văn học, có thể kể đến tác phẩm "Gió đầu mùa" nổi tiếng của nhà văn Thạch Lam hay bài thơ "Dáng hình ngọn gió" của nhà thơ Đoàn Thị Lam Luyến, một tác phẩm mang lại cảm giác bình yên và nhẹ nhàng, với nhiều hình ảnh phong phú, cuốn hút độc giả, đặc biệt là thiếu nhi. Trong khổ thơ đầu tiên, tác giả giới thiệu nguồn gốc của gió một cách sinh động và đầy tưởng tượng:

“Bầu trời rộng thênh thang

Là căn nhà của gió

Chân trời như cửa ngõ

Thả sức gió đi về.”

Tựa như con người, mỗi sinh vật đều có một nơi chốn để về, một quê hương để lớn lên, gió cũng không ngoại lệ. "Bầu trời" chính là ngôi nhà của gió, một ngôi nhà rộng lớn và bao la hơn bất cứ nơi nào trên thế gian. Tác giả Đoàn Thị Lam Luyến đã khéo léo nhân hóa gió, biến nó thành một thực thể sống động, đi lại tự do trong ngôi nhà rộng lớn của mình. Trong khi con người nhìn thấy đường chân trời như một nơi xa xôi, không thể chạm tới, thì đối với gió, đó chỉ là "cửa ngõ" để nó đi ra đi vào một cách thoải mái. Ở những khổ thơ tiếp theo, nhà thơ Lam Luyến đã miêu tả hoạt động của gió qua những hình ảnh thật đẹp và sống động:

“Nghe lá cây rầm rì

Ấy là khi gió hát

Mặt biển sóng lao xao

Là gió đang dạo nhạc.”

Gió, trong hình ảnh của tác giả, trở thành một ca sĩ thiên nhiên, hát những giai điệu "rầm rì" cùng với nhạc cụ là những chiếc lá. Khi gió thổi qua mặt biển, nó tạo ra âm thanh "lao xao" như những bản nhạc dạo, gió trở thành người bạn thân thiết của cỏ cây, biển cả, cùng nhau tạo nên những khúc ca thiên nhiên tràn ngập sức sống.

“Những ngày hè oi bức

Cứ tưởng gió đi đâu

Gió nép vào vành nón

Quạt dịu trưa ve sầu.”

Gió xuất hiện mọi nơi, mọi lúc, luôn gắn bó mật thiết với cuộc sống của con người. Khi mùa hè đến, tưởng như gió biến mất, nhưng thực ra nó chỉ "nép vào vành nón", tránh cái nắng gay gắt để rồi dịu dàng quạt mát cho chúng ta trong những trưa hè nóng bức.

“Gió còn lượn lên cao

Vượt sông dài biển rộng

Cõng nước làm mưa rào

Cho xanh tươi đồng ruộng.”

Gió không chỉ là bạn đồng hành của cây cỏ và con người mà còn là người công nhân cần mẫn của thiên nhiên. Gió bay cao, vượt sông, vượt biển, gom từng giọt nước để tạo thành những cơn mưa rào, tưới mát cho đồng ruộng, giúp cho cuộc sống thêm xanh tươi, màu mỡ.

“Gió khô ô muối trắng

Gió đẩy cánh buồm đi

Gió chẳng bao giờ mệt!

Nhưng đố ai biết được

Hình dáng gió thế nào.”

Gió còn là người bạn đồng hành của ngư dân ven biển, giúp làm khô những cánh đồng muối trắng xóa, đẩy thuyền buồm ra khơi, vượt trùng dương bốn bể. Gió luôn làm việc không ngừng nghỉ, nhưng chẳng ai có thể nhìn thấy hình dáng thực sự của nó. Điều này khiến gió trở nên bí ẩn và hấp dẫn, khiến trí tưởng tượng của mỗi người về gió khác nhau, nhưng dù trong hình dáng nào, gió vẫn luôn là một người bạn thân thiết không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta.

Qua bài thơ "Dáng hình ngọn gió" của tác giả Đoàn Thị Lam Luyến, chúng ta có thể cảm nhận được sự đáng yêu, gần gũi của gió. Dù gió là một hiện tượng tự nhiên vô hình, nhưng nhờ có nó mà cuộc sống muôn loài mới diễn ra bình thường, tồn tại và phát triển. Bài thơ không chỉ ngộ nghĩnh mà còn giàu sức gợi hình, gợi cảm, để lại trong lòng người đọc những ấn tượng khó quên.

 

3. Cảm thụ bài Dáng hình ngọn gió của Đoàn Thị Lam Luyến - Mẫu số 3

Có nhiều hiện tượng tự nhiên diễn ra quanh chúng ta như mưa, bão, nắng, tuyết, sương hay gió. Mỗi hiện tượng ấy đều có nguồn gốc và ý nghĩa riêng đối với trái đất và cuộc sống của con người. Không chỉ trong lĩnh vực khoa học mà cả trong văn học và nghệ thuật, những hiện tượng tự nhiên thường là nguồn cảm hứng phong phú cho các tác giả. Ví dụ, mưa thường gợi nhớ đến những bản nhạc buồn, nắng thường liên quan đến những tác phẩm tươi vui, còn bão thì thường xuất hiện trong những bài thơ diễn tả tâm trạng hỗn độn. Đặc biệt, trong văn học về gió, chúng ta có thể nhắc đến tác phẩm “Gió đầu mùa” của nhà văn Thạch Lam và bài thơ “Dáng hình ngọn gió” của nhà thơ Đoàn Thị Lam Luyến. Bài thơ “Dáng hình ngọn gió” được viết theo thể thơ hiện đại, mang lại cảm giác bình yên và nhẹ nhàng với nhiều hình ảnh phong phú, thu hút người đọc, đặc biệt là trẻ em. Ở khổ thơ đầu tiên, tác giả giới thiệu nguồn gốc của gió:

“Bầu trời rông thênh thang

Là căn nhà của gió

Chân trời như cửa ngõ

Thả sức gió đi về”

Mỗi người đều có nguồn gốc và quê hương của mình, và gió cũng vậy. Nhà của gió chính là bầu trời, một không gian rộng lớn hơn bất kỳ ngôi nhà nào trên thế giới. Tác giả sử dụng hình ảnh này để gợi lên sự rộng lớn, bao la của không gian mà gió hiện diện. Gió không chỉ có mặt ở mọi nơi trong không khí mà còn “ghé đến dạo chơi” khắp mọi ngóc ngách của bầu trời. Đối với con người, chân trời có vẻ xa xôi và không thể chạm tới, nhưng với gió, đó chỉ là cánh cửa vào và ra của ngôi nhà rộng lớn của nó. Qua những hình ảnh nhân hóa ngộ nghĩnh, chúng ta có thể hình dung gió như một thực thể vô hình nhưng đầy gần gũi. Ở những khổ thơ tiếp theo, nhà thơ miêu tả hoạt động của gió:

“Nghe lá cây rầm rì

Ấy là khi gió hát

Mặt biển sóng lao xao

Là gió đang dạo nhạc”

Gió có thể trở thành một ca sĩ của thiên nhiên, hát những giai điệu “rầm rì” với nhạc cụ là những chiếc lá. Khi gió dạo chơi trên mặt biển, âm thanh sóng vỗ “lao xao” chính là giai điệu của nó. Gió là người bạn đồng hành thân thiết của cây cối và biển cả, cùng nhau tạo nên những khúc ca thiên nhiên tươi đẹp và đầy sức sống.

“Những ngày hè oi bức

Cứ tưởng gió đi đâu

Gió nép vào vành nón

Quạt dịu trưa ve sầu”

Gió hoạt động khắp mọi lúc, mọi nơi, hòa nhập vào cuộc sống của con người. Mùa đông, gió biến thành gió mùa đông bắc mang theo không khí lạnh; mùa xuân, gió trở thành gió heo may; mùa hè, gió mang không khí nóng đặc trưng của mùa hè. Tuy nhiên, mùa hè gió ít xuất hiện hơn, khiến tác giả cảm thấy như gió đã “đi đâu mất”. Thực ra, gió đang nghịch ngợm trốn tìm, nép vào “vành nón” để tránh nắng và chỉ xuất hiện vào buổi trưa hè để thổi những làn gió mát dịu, làm cho chúng ta cảm thấy dễ chịu hơn.

“Gió còn lượn lên cao

Vượt sông dài biển rộng

Cõng nước làm mưa rào

Cho xanh tươi đồng ruộng”

Gió dù có vẻ nghịch ngợm, hồn nhiên nhưng vẫn làm việc chăm chỉ. Nó bay lên cao, vượt qua các sông dài và biển rộng để gom hơi nước và tạo ra mưa rào. Mưa rơi xuống làm cho cây cối xanh tươi và cung cấp nước cho cuộc sống của con người. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tạo mưa, gió lại tiếp tục công việc khác:

“Gió khô ô muối trắng

Gió đẩy cánh buồm đi

Gió chẳng bao giờ mệt!

Nhưng đố ai biết được

Hình dáng gió thế nào”

Gió giúp làm khô muối trắng trên các cánh đồng ven biển và đẩy thuyền ra khơi xa. Gió luôn làm việc mà không biết mệt mỏi. Mặc dù gió làm rất nhiều việc hữu ích, nhưng không ai có thể nhìn thấy hình dáng thực sự của nó. Điều này làm cho gió trở nên thần bí và đáng yêu. Hình dáng của gió có thể khác nhau trong trí tưởng tượng của mỗi người, nhưng chắc chắn rằng dù ở hình dạng nào, gió vẫn là một người bạn thân thiết và đáng mến không bao giờ rời xa chúng ta.

Qua bài thơ “Dáng hình ngọn gió” của Đoàn Thị Lam Luyến, người đọc cảm nhận được sự đáng yêu và gần gũi của gió. Dù gió là một hiện tượng thiên nhiên vô hình, không thể nhìn thấy hình dáng của nó, nhưng chính nhờ có gió, cuộc sống của các loài trên trái đất mới diễn ra bình thường và phát triển. Bài thơ không chỉ ngộ nghĩnh mà còn đầy sức gợi hình và gợi cảm.