1. Phân tích và đánh giá nhân vật Miêng trong truyện Lời hứa thời gian - Mẫu số 1

Nhà thơ Hữu Thỉnh đã từng nhận xét: “Nguyễn Quang Thiều đã tạo dựng cho riêng mình một trường thẩm mỹ độc đáo, từ chối mọi hình thức cầu kỳ, từ chối mọi thứ sáo rỗng và lặp đi lặp lại. Ông không đi theo con đường của những âm thanh du dương quen thuộc. Nguyễn Quang Thiều khai thác triệt để những yếu tố ngẫu nhiên.” Thực sự, Nguyễn Quang Thiều là một trong những nhân vật lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại. Với phong cách sáng tạo đặc biệt và sắc thái ma mị, ông đã trở thành một hiện tượng đáng chú ý trong văn chương. Quan điểm của ông về sáng tạo là sự giải phóng, không phải là một công việc cụ thể, đã cho phép ông thỏa sức với đam mê của một nhà văn tận tâm, đồng thời tạo nên một tiếng nói riêng biệt trong văn học. Nguyễn Quang Thiều đã tập trung vào cuộc sống của những con người sau thời kỳ kháng chiến, từ đó viết nên tác phẩm "Lời hứa của thời gian". Đây là một tác phẩm tiêu biểu chứng minh sự đổi mới trong tư duy truyện ngắn của Việt Nam đương đại. Không gian trong truyện của Nguyễn Quang Thiều thường là làng quê với cảnh vật và tâm tình của người dân nơi đây, tuy giản dị và hiền hòa nhưng lại ẩn chứa nhiều nỗi niềm sâu lắng. Trong “Lời hứa của thời gian”, nỗi đau của nhân vật Miêng – người lính duy nhất sống sót sau một trận càn của quân địch trên một ngọn đồi – được khai thác một cách tinh tế. Nơi đây, những đồng đội của ông đã hy sinh, và những cây thông mà ông Miêng trồng đã xanh tốt, phủ kín cả ngọn đồi, trở thành nơi an nghỉ cho các chiến hữu đã khuất. Khi chiến tranh kết thúc, giấc ngủ không còn quan trọng với Miêng nữa. Ông đi mãi, có thể thức suốt đêm và lang thang trong khu rừng thông rậm rạp. Ông chỉ ngủ khi cảm thấy mệt, nhưng điều đó khiến ông cảm thấy hạnh phúc. Ngọn đồi này, vào năm 1972, nơi cả tiểu đội của ông đã cùng chiến đấu, giờ chỉ còn lại mình ông. Các đồng đội đã hy sinh, và tiếng gọi của ông vẫn vang vọng khắp núi rừng. Ông trở về quê hương và quyết định tiếp tục sống trên vùng đồi đó. Lần này, ông không muốn đơn độc trong cánh rừng xanh thăm thẳm, vì vậy ông đã quyết định mang theo người đã chờ đợi ông suốt những năm chiến tranh – đó chính là vợ của ông. Ông bắt đầu xây dựng một ngôi nhà nhỏ dưới chân đồi, với mong muốn bao phủ cả khu đồi bằng màu xanh của cây cối. Vào những đêm trăng sáng, ông thường lên đỉnh đồi để trò chuyện với các bạn đã khuất, vì ông rất nhớ họ. Vợ chồng ông Miêng sống trên đồi hoang đó ngày qua ngày, và sau một năm, vùng đồi trở nên xanh tươi hơn bao giờ hết. Khi ông đến Sở Lâm Nghiệp xin giống cây, ông hứa rằng sẽ không trở về quê cho đến khi vùng đồi được phủ xanh hoàn toàn. Các lãnh đạo đã cấp giống cây cho ông, và ông đã mua một con trâu để giúp trong công việc trồng cây và sinh hoạt hàng ngày. Ngày qua ngày trôi qua, ông thỉnh thoảng lên thị trấn để mua sắm và chiều chiều thì dắt trâu đi tìm cỏ ngon trên đồi. Hai năm sau, những cây thông bắt đầu rít gió. Tiếng gió hòa quyện với tiếng kêu của trâu. Những đám mây lơ lửng trên đỉnh đồi khiến vợ ông cảm thấy lo sợ và muốn trở về quê. Khi vợ ông mang thai nhưng đứa con ra đời không sống được lâu và qua đời ngay sau khi sinh, ông đã chôn con trên đỉnh đồi, nằm cạnh các đồng đội của mình. Sau sự kiện đau lòng đó, vợ ông không chịu nổi và bỏ ông để đi theo người khác. Khi nghe tin vợ ra đi, ông như chết lặng, cảm thấy bầu trời sụp đổ. Từ đó, ông chỉ tập trung vào công việc trồng cây để không phải nghĩ đến điều gì khác. Khi ông ngã bệnh, một nhân viên của trạm đã đưa cô y tá Hoa lên chăm sóc ông. Sau khi hồi phục, ông tiếp tục công việc của mình, đôi khi hỏi thăm về vợ cũ nhưng chỉ nhận được sự chê bai. Sau thời gian bị bạo bệnh, ông và cô y tá Hoa trở nên thân thiết hơn. Cô thường đến thăm ông, ăn cơm và trò chuyện cùng ông. Khi không thấy cô đến thăm, ông lại xuống tìm cô nhưng không thể nói gì khi gặp mặt cô. Một ngày, khi Hoa lên thăm và dọn dẹp nhà cửa giúp ông, một vụ nổ dưới chân đồi đã cướp đi Hoa mãi mãi. Ôm Hoa trong tay, trái tim ông như bị bóp nghẹt, không còn sức lực nào nữa. Sau khi hai người quan trọng nhất trong đời ông lần lượt ra đi, ông như không còn vương vấn gì. Ông chấp nhận số phận, không oán trách hay giận hờn. Trải qua nỗi đau, ông không còn đau đớn khi nghĩ về họ. Nhưng mọi thứ bị đảo lộn vào một buổi chiều khi có người đến tìm ông và gọi ông là: “Ba, ba Miêng. Con là con của ba.” Ông đứng lặng người, rồi bảo chàng trai vào nhà. Mặc dù nghi ngờ vì ông không tin mình có một đứa con lành lặn, nhưng tình yêu dành cho vợ đã khiến ông không thể từ chối. Sự xuất hiện của chàng trai làm ông cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Khi chàng trai đỡ ông, ông cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể chàng, và trong khoảnh khắc ấy, ông đã dần chấp nhận đứa con của mình. Bằng cách kể chuyện đầy cảm xúc và sự kết hợp tinh tế của các thủ pháp nghệ thuật, Nguyễn Quang Thiều đã khắc họa sâu sắc hình ảnh nhân vật Miêng trong hậu chiến. Tác phẩm mang đến cho độc giả một cảm giác xúc động và để lại dấu ấn đậm nét trong lòng người đọc. Qua nhân vật Miêng, nhà văn muốn gửi gắm một triết lý sâu sắc về cuộc sống: Dù trong hoàn cảnh nào, chúng ta cũng phải tiếp tục phấn đấu và giữ gìn những gì mà ông cha ta đã hy sinh để có được ngày hôm nay. Chúng ta cần biết ơn các anh hùng đã hy sinh và tiếp tục sống, mơ ước và sáng tạo không ngừng. Hãy im lặng khi không còn lý do để than thở.

 

2. Phân tích và đánh giá nhân vật Miêng trong truyện Lời hứa thời gian - Mẫu số 2

Nhà thơ Hữu Thỉnh đã nhận xét sâu sắc về Nguyễn Quang Thiều: “Nguyễn Quang Thiều đã xây dựng cho mình một thế giới thẩm mỹ riêng biệt, từ chối mọi quy ước, từ chối mọi cách diễn đạt sáo rỗng và cũ kỹ. Ông khai thác tối đa những ngẫu nhiên, những điều chưa được khám phá.” Quả thực, Nguyễn Quang Thiều là một trong những tên tuổi lớn trong nền văn học Việt Nam hiện đại. Với phong cách sáng tạo độc đáo, ông đã tạo ra những tác phẩm mang màu sắc ma mị, trở thành một hiện tượng văn chương đáng chú ý. Quan điểm sáng tạo của ông là một hành trình giải phóng hơn là một sự nghiệp thuần túy, và ông đã theo đuổi niềm đam mê viết lách với sự tận tâm của một nhà văn yêu nghề. Ông dùng ngòi bút của mình để trải lòng với đời, với con người, và đặc biệt quan tâm đến cuộc sống của những người sau kháng chiến, điều này thể hiện rõ nét trong tác phẩm “Lời hứa của thời gian”. Đây là một tác phẩm khẳng định vai trò của Nguyễn Quang Thiều trong việc đổi mới tư duy về truyện ngắn trong văn học Việt Nam đương đại. Không gian trong các tác phẩm của Nguyễn Quang Thiều thường là những làng quê, nơi những cảnh vật và tâm tư của con người đều hiện lên một cách giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Trong “Lời hứa của thời gian”, ông khai thác sâu nỗi đau của nhân vật Miêng, người lính duy nhất sống sót sau trận càn của quân địch trên một ngọn đồi. Nơi đây, những đồng đội của ông đã ngã xuống, còn những cây thông do chính tay ông trồng vẫn ngày ngày xanh tươi, bao phủ cả ngọn đồi, như một mái che mát cho những người đã khuất. Khi chiến tranh đã lùi xa, đối với ông Miêng, giấc ngủ không còn quan trọng nữa. Ông lang thang mãi trong rừng thông, thức suốt đêm và ngủ khi nào thấy mệt. Dù vậy, ông cảm thấy hạnh phúc khi ở lại nơi đây. Năm 1972, trên ngọn đồi này, tiểu đội của ông đã cùng nhau chiến đấu và giờ chỉ còn mình ông. Các đồng đội đã hy sinh, tiếng gọi của ông vang vọng khắp núi rừng và tiếp tục âm hưởng đến tận bây giờ. Ông trở về thăm quê và quyết định sống lại trên vùng đồi ấy cùng với vợ của mình, người đã chờ đợi ông suốt những năm tháng chiến tranh. Ông dựng một ngôi nhà nhỏ dưới chân đồi và ước mơ phủ kín khu đồi với cây xanh. Mỗi đêm trăng sáng, ông thường lên đỉnh đồi để tâm sự với những người bạn đã khuất, nhớ về họ. Ngày qua ngày, vợ chồng ông cùng nhau sống và làm việc trên đồi hoang. Sau một năm, vùng đồi trở nên xanh tươi hơn bao giờ hết. Khi ông đến Sở Lâm Nghiệp xin cây giống, ông hứa sẽ quay về quê khi nào toàn bộ đồi được phủ xanh. Lãnh đạo đã cấp cây giống và ông mua thêm trâu để hỗ trợ việc trồng cây và sinh hoạt. Ngày ngày trôi qua, thi thoảng ông đến thị trấn mua sắm đồ dùng và chiều tối dẫn trâu đi tìm cỏ trên đồi. Hai năm sau, những cây thông đã bắt đầu rít gió, hòa cùng tiếng kêu của trâu. Những đám mây lơ lửng trên đồi khiến vợ ông cảm thấy sợ hãi, cô mong muốn trở về quê. Vợ ông mang thai nhưng đứa trẻ sinh ra không sống được lâu và qua đời ngay sau khi sinh. Ông chôn đứa con trên đỉnh đồi, bên cạnh những người chiến hữu của mình. Sau sự ra đi của đứa trẻ, vợ ông không chịu nổi nữa và rời bỏ ông để đi theo người khác. Tin tức ấy khiến ông như sụp đổ hoàn toàn, không còn điểm tựa. Ông chỉ còn tập trung vào việc trồng cây, không còn thời gian để nghĩ đến điều gì khác. Khi ông mắc bệnh, một nhân viên trạm đã đưa cô y tá Hoa đến chăm sóc ông. Sau khi khỏi bệnh, ông tiếp tục công việc, thi thoảng hỏi thăm về vợ mình nhưng đều nhận được sự chê bai. Dần dần, ông trở nên thân thiết với cô y tá Hoa, cô thường xuyên đến thăm và ở lại ăn cơm, tâm sự cùng ông. Khi cô không đến thăm ông một thời gian, ông xuống tìm nhưng không thể nói gì khi gặp cô. Cô lên thăm ông và dọn dẹp nhà cửa giúp ông. Nhưng một buổi chiều bình yên, tiếng nổ dưới chân đồi đã khiến Hoa rời xa ông mãi mãi. Ôm cô trong tay, trái tim ông như bị bóp nghẹt, không còn sức lực. Sau khi hai người quan trọng nhất của ông ra đi, ông không còn vương vấn gì, chỉ để mặc cho số phận. Ông không oán trách hay giận hờn vợ, và trải qua nỗi đau khổ, ông không còn nghĩ ngợi nhiều. Nhưng tất cả mọi thứ lại thay đổi vào một buổi chiều khi có một chàng trai đến tìm ông và gọi ông là “Ba, ba Miêng. Con là con của ba.” Ông lặng người đi một lúc, rồi bảo chàng trai vào nhà. Nghe câu chuyện của chàng trai, ông vẫn nghi ngờ vì ông không bao giờ có một đứa con như vậy. Nhưng ông không thể từ chối vì vẫn còn tình yêu dành cho vợ. Sự xuất hiện của chàng trai khiến ông cảm nhận sự cô đơn hơn bao giờ hết. Ông bước đến gần chàng trai, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể chàng, và dần dần chấp nhận đứa con này. Thông qua sự kết hợp cảm xúc sâu lắng và nhiều thủ pháp nghệ thuật, Nguyễn Quang Thiều đã khắc họa rõ nét hình ảnh của nhân vật Miêng trong bối cảnh hậu chiến, tạo ra một tác phẩm đầy xúc động. Tác phẩm “Lời hứa của thời gian” sẽ mãi để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Nhà văn qua nhân vật Miêng muốn gửi gắm một thông điệp triết lý sâu sắc về cuộc sống: Dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, chúng ta cũng phải phấn đấu để giữ gìn và phát triển những gì đã được xây dựng bởi các thế hệ trước. Chúng ta cần biết ơn những người đã hy sinh để có được ngày hôm nay và hãy tiếp tục sống, mơ ước và sáng tạo. Hãy im lặng khi không còn lý do để than thở.

 

3. Phân tích và đánh giá nhân vật Miêng trong truyện Lời hứa thời gian - Mẫu số 3

Nhà thơ Hữu Thỉnh từng nhận định rằng: “Nguyễn Quang Thiều đã tạo dựng cho mình một trường thẩm mỹ độc đáo, từ chối mọi khuôn mẫu quen thuộc, không chạy theo những lối mòn sáo rỗng. Ông khước từ mọi giọng điệu nhàm chán, thay vào đó, Nguyễn Quang Thiều khai thác tối đa sự ngẫu nhiên trong sáng tạo.” Quả thực, Nguyễn Quang Thiều là một trong những tên tuổi lớn của văn học Việt Nam hiện đại. Với phong cách sáng tạo độc đáo, mang đậm dấu ấn ma mị và sâu lắng, ông đã trở thành một hiện tượng văn chương đáng chú ý. Quan điểm sáng tạo của ông không phải là một nghề nghiệp đơn thuần mà là sự giải phóng, và ông đã cống hiến hết mình với niềm đam mê cháy bỏng của một nhà văn chân chính, chọn nghề để trải lòng và chia sẻ với cuộc đời và con người. Nhà văn đã thể hiện sự quan tâm sâu sắc đến cuộc sống của những con người sau kháng chiến, và từ đó, ông đã viết nên tác phẩm “Lời hứa của thời gian”, khẳng định vai trò của mình trong việc đổi mới tư duy truyện ngắn Việt Nam đương đại. Không gian truyện của Nguyễn Quang Thiều thường gắn liền với làng quê, nơi mà cảnh vật và tâm trạng của người dân miền núi hiện lên giản dị, hiền hòa nhưng lại ẩn chứa nhiều nỗi niềm sâu thẳm. Trong “Lời hứa của thời gian”, ông đã khai thác nỗi đau của nhân vật Miêng - người lính duy nhất sống sót sau trận càn của địch trên một ngọn đồi. Nơi mà các đồng đội của Miêng đã ngã xuống, những cây thông do chính tay Miêng trồng đã mọc lên xanh tốt, bao phủ toàn bộ ngọn đồi, như một cách che chở và tôn vinh những người đã khuất. Sau khi chiến tranh kết thúc, giấc ngủ không còn quan trọng đối với Miêng. Ông thường xuyên đi mãi, có khi thức suốt đêm và lang thang trong rừng thông rậm rạp. Khi buồn ngủ, ông chỉ ngủ khi cần, và điều này khiến ông cảm thấy hạnh phúc. Trên ngọn đồi này, vào năm 1972, tiểu đội của ông đã chiến đấu bên nhau, nhưng giờ chỉ còn mình ông. Các đồng đội đã hy sinh, và tiếng gọi của ông vẫn vang vọng khắp núi rừng đến tận bây giờ. Khi trở về quê, ông không muốn đơn độc giữa rừng cây xanh thẳm, vì vậy ông quyết định đưa vợ mình - người đã chờ đợi ông suốt cuộc chiến - đến sống cùng mình. Ông bắt đầu xây dựng một ngôi nhà nhỏ dưới chân đồi với hy vọng phủ xanh toàn bộ khu đồi này. Những đêm trăng sáng, ông thường lên đỉnh đồi để tâm sự với những người bạn đã khuất, vì ông rất nhớ họ. Và cứ thế, vợ chồng Miêng sống cùng nhau trên ngọn đồi hoang vắng, ngày qua ngày. Sau một năm, khu đồi trở nên xanh tươi hơn bao giờ hết. Khi đến Sở Lâm Nghiệp xin cây giống, ông nói rằng khi nào đồi được phủ xanh hoàn toàn, ông sẽ trở về quê. Lãnh đạo đã cấp cây giống cho ông, và ông đã đầu tư tiền bạc mua xe trâu để hỗ trợ việc trồng cây và sinh hoạt hàng ngày. Ngày qua ngày, ông tiếp tục công việc, thỉnh thoảng lên thị trấn để mua sắm, còn chiều thì dắt trâu đi tìm cỏ trên đồi. Hai năm sau, những cây thông đã bắt đầu rít gió, và âm thanh của gió hòa quyện với tiếng kêu của trâu. Những đám mây lơ lửng trên đồi khiến vợ ông cảm thấy lo sợ, và cô đã yêu cầu trở về quê. Khi vợ ông mang thai, đứa trẻ sinh ra không sống được và chết ngay sau đó. Ông đã chôn con mình trên đỉnh đồi, bên cạnh các đồng đội của mình. Sau sự ra đi của đứa con, vợ ông không chịu nổi nỗi đau và bỏ ông để đi theo người khác. Ông như bị sụp đổ hoàn toàn, không còn điểm tựa. Từ khi vợ bỏ đi, ông tập trung vào việc trồng cây để quên đi nỗi đau. Khi ông mắc bệnh, một nhân viên trạm đã đưa cô y tá Hoa lên chăm sóc ông. Sau khi hồi phục, ông quay lại công việc, và thỉnh thoảng hỏi thăm về vợ mình nhưng đều nhận được những câu trả lời lắc đầu hoặc chê bai. Sau đợt bạo bệnh, ông và cô y tá Hoa trở nên thân thiết. Cô thường lên thăm ông và ở lại ăn cơm, trò chuyện cùng ông. Khi không thấy cô lên thăm, ông xuống tìm cô nhưng không nói được gì khi đứng trước mặt cô. Một buổi chiều yên bình, ông nghe thấy tiếng nổ dưới chân đồi, và tiếng nổ đó đã đưa Hoa rời xa ông mãi mãi. Ôm lấy cô trên tay, trái tim ông như bị bóp nghẹt, không còn sức lực nào. Sau khi hai người quan trọng nhất trong đời ông rời bỏ, ông như không còn vướng bận gì, chấp nhận số phận mà không oán trách hay giận hờn. Ông đã trải qua nhiều đau khổ nhưng không còn nghĩ nhiều về chúng. Tuy nhiên, một buổi chiều, khi có người đến tìm ông và gọi ông là “Ba, ba Miêng. Con là con của ba”, ông đã lặng người đi một lúc. Sau đó, ông mời chàng trai vào nhà. Dù ông nghi ngờ vì không nhớ có một đứa con nào còn sống, nhưng ông không thể từ chối chàng trai, vì sự xuất hiện của chàng khiến ông cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Khi chàng trai đỡ ông, ông cảm nhận được hơi ấm từ chàng trai, và trong khoảnh khắc đó, ông đã dần chấp nhận đứa con của mình. Với lối kể chuyện đầy cảm xúc và tài năng đổi mới trong văn chương, Nguyễn Quang Thiều đã khắc họa rõ nét hình ảnh nhân vật Miêng sau chiến tranh, mang đến cho độc giả cảm giác xúc động sâu sắc. Tác phẩm sẽ mãi ghi dấu ấn trong lòng người đọc. Qua nhân vật Miêng, nhà văn muốn gửi gắm một thông điệp triết lý sâu sắc về cuộc sống: Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chúng ta phải luôn phấn đấu giữ gìn và phát triển những gì ông cha đã hy sinh để có được hôm nay. Chúng ta phải biết ơn những người anh hùng đó, tiếp tục sống, mơ ước và sáng tạo, và chỉ im lặng khi không còn lý do để than thở.