Mục lục bài viết
Suy nghĩ về những người không chịu thua số phận siêu hay - Mẫu số 1
Sinh ra, không phải ai cũng bắt đầu cuộc hành trình đời mình với may mắn. Mọi người mong muốn mình được sinh ra trong một môi trường hạnh phúc, mạnh khỏe và gia đình đoàn kết. Tuy nhiên, đời không phải lúc nào cũng trọn vẹn như mơ ước. Cuộc sống của mỗi người sẽ trải qua những thử thách và biến đổi khác nhau.
Tôi từng nghe một câu nói: "Số phận là do bản thân mình quyết định," và tôi thấy điều này thật đúng. Những khó khăn trong cuộc sống chỉ là những thử thách, đòi hỏi chúng ta phải vươn lên và vượt qua để tiến bước, học hỏi và đóng góp cho xã hội. Ở Việt Nam, có nhiều người không chấp nhận định mệnh. Số lượng những người này có lẽ không hề ít. Họ là những người có ý chí mạnh mẽ, như Nguyễn Ngọc Kí, Đỗ Trọng Khơi, hoặc Nguyễn Minh Phú.
Câu chuyện của cậu bé viết bằng chân, Nguyễn Ngọc Kí, đã làm ta cảm động và quý trọng. Người ta chỉ thực sự hiểu được sự khó khăn của cuộc đời khi nghe mẹ của Kí kể về cuộc hành trình của mình. "Khi tôi bốn tuổi, tôi bị tàn tật, cả hai tay buông thõng như hai sợi dây đeo trên vai. Tôi nhớ mẹ thường bỏ trái cây rồi xếp chúng thành những hình tròn đẹp để phơi. Tôi ngồi xem mẹ làm, và bí mật dùng chân để thử. Khi mẹ gần hoàn thành, chân trái của tôi làm mất cân bằng mẹt cây. Tôi sợ run lên, nhưng không ngờ mẹ lại trìu mến động viên. Tôi tiếp tục "chiến đấu" với đôi chân của mình. Trò chơi này và lời động viên của mẹ đã mở ra một tương lai đầy hi vọng. Nó thật sự là ký ức ngọt ngào ghi dấu bước ngoặt trong cuộc đời tôi. Tôi đã sử dụng đôi chân của mình thay cho đôi tay, và qua nhiều khó khăn và nỗ lực, tôi đã viết nên câu chuyện cuộc đời mình cho đến ngày hôm nay."
Nguyễn Ngọc Kí đã vượt qua khó khăn từ việc xếp cau và trở thành một Nhà giáo Ưu tú. Đây là một ví dụ tiêu biểu cho sức mạnh của ý chí và khả năng vượt qua khó khăn. Nguyễn Minh Phú, cậu bé đã mất cả hai cánh tay từ khi còn rất nhỏ, cũng là một ví dụ đáng khích lệ. Dù cuộc sống của anh khó khăn và gia đình nghèo, anh luôn hỗ trợ gia đình và tích cực học tập. Đây là một hình mẫu cho thế hệ trẻ ngày nay.
Cả hai, cùng với những người khác, đã chứng minh rằng không phải số phận làm nên con người. Họ đã thể hiện ý chí mạnh mẽ, nỗ lực và sự kiên nhẫn để vượt qua mọi khó khăn. Họ học tập và phát triển.
Họ đã dành rất nhiều thời gian và nỗ lực để đạt được thành công của họ, và điều này là nguồn động viên lớn cho xã hội và cho tôi cá nhân. Họ không từ bỏ niềm tin và họ không từ bỏ mục tiêu của mình. Họ đã vượt qua mọi trở ngại và khó khăn để đạt được thành công và trở thành những người đáng kính trọng.
Cuộc sống có thể đánh cắp sức khỏe và thể xác, nhưng không thể đánh cắp tinh thần. Những người như Nguyễn Ngọc Kí và Nguyễn Minh Phú là những con người có trái tim mạnh mẽ và không ngừng chiến đấu với số phận. Họ là những người "tàn nhưng không phế."
Thành công không đến dễ dàng, nhất là đối với những người gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống. Tuy nhiên, con đường đến thành công của họ không phải là con đường ngắn và trơn tru. Nó khó khăn và đầy thách thức. Tuy nhiên, đó cũng là con đường của họ, và họ đã tận hưởng mọi chặng đường của nó. Những người này đã tự quyết định cho cuộc sống của họ và đã làm cho nó trở thành một cuộc hành trình đáng trải qua.
Cuối cùng, chúng ta nên cảm ơn cuộc sống nếu chúng ta được sinh ra trong hoàn cảnh tốt. Điều quan trọng là chúng ta cần sống một cuộc sống có ý nghĩa và làm điều đúng. Đối với những người gặp khó khăn, chúng ta nên giúp đỡ và hỗ trợ họ để họ có cơ hội phát triển và đạt được mục tiêu của mình. Cuộc sống là về cách chúng ta đối diện với nó và làm cho nó ý nghĩa, bất kể hoàn cảnh của mình ra sao.
Suy nghĩ về những người không chịu thua số phận siêu hay - Mẫu số 2
Trong một vùng cảnh quan khắc nghiệt, nơi sỏi đá khô cằn, tôi thấy một bông hoa nở rộ, đẹp đẽ giữa cảnh vật đau khổ. Tương tự, giữa cuộc sống thực tế đầy khó khăn và thử thách, luôn tồn tại những người có lòng nghị lực không biết đầu hàng, luôn nỗ lực học hỏi và đạt được thành công. Tôi gọi họ là "những người không chấp nhận định mệnh."
Theo triết lý Phật giáo, cuộc sống thường đầy khổ đau. Đó là sự tích luỹ của những khó khăn, thách thức, và đôi khi là nỗi đau và bất hạnh. Tại Việt Nam, chúng ta thường phải đối mặt với thiên tai, như bão ở miền Bắc và miền Trung, lũ lụt ở miền Nam, và biển dâng cao đe dọa đánh sập mọi căn nhà. Chiến tranh đã rời bỏ, nhưng đau thương và mất mát vẫn tồn tại và đeo bám chúng ta. Những người quyết định không trở về, và những đứa con của họ, những người sống sót, phải đối mặt với hậu quả của bom đạn để lại, tạo ra những thế hệ sau với dị dạng và khuyết tật. Đôi khi, các trẻ em không thể tiếp cận giáo dục và phải trải qua cuộc sống đầy khó khăn và tối tăm. Nhiều người than thở rằng cuộc đời bất công, số phận bất hạnh, và hạnh phúc không thuộc về họ.
Tuy nhiên, giữa mảnh ghép của cuộc đời, vẫn có những niềm vui. Đôi khi, cuộc sống cho bạn trải nghiệm bất hạnh không phải để bạn chìm trong đó, mà để bạn học cách bơi lội. Mặc dù chúng ta phải đối mặt với nhiều thiên tai, chúng ta cũng được ban tặng nhiều tài nguyên và phong cảnh tươi đẹp. Điều quan trọng hơn hết, chúng ta có nhau. Thượng đế đã ban cho chúng ta trí tuệ để suy ngẫm, lòng kiên nhẫn và quyết tâm để đối mặt với khó khăn. Chúng ta có đôi bàn tay để làm nên điều kỳ diệu, chỉ cần "có sức người, sỏi đá cũng thành cơm," và chúng ta có trái tim và tình yêu thương để đoàn kết và chiến đấu. Số phận chỉ là một quan niệm, nó che khuất sự thật rằng bạn không thể kiểm soát cuộc sống của mình và không tận hưởng những món quà được trao tặng.
Nhờ vào tinh thần sống, niềm hy vọng và lòng kiên trì, những con người này không bao giờ đầu hàng trước số phận. Niềm hy vọng luôn luân phiên, có lúc nó khuất phục, nhưng nó không bao giờ chết đi. Hy vọng mang đến nụ cười khi tinh thần của bạn đang yếu đuối. Hy vọng đặt bạn trên con đường mà bạn không thể thấy. Trong những lúc đó, chúng ta cần ý chí và nghị lực để tiến lên, để bước trên con đường đã chọn, và để thực hiện với tất cả đam mê và nhiệt huyết của mình. Không ai có quyền đánh thuế ước mơ và nghị lực của bạn. Vì vậy, không có lý do gì để không lạc quan và không cố gắng.
Cuộc sống của chúng ta có những người nổi tiếng với nghị lực phi thường như Nguyễn Ngọc Kí, hay những anh hùng công nghệ thông tin như anh Nguyễn Công Hùng, dù cuộc sống luôn đe dọa bởi bão lũ và thiên tai. Miền Trung có những học sinh giỏi, trở thành thủ khoa quốc gia dù phải đối mặt với những khó khăn đặc biệt.
Với sự chăm chỉ, tinh thần sáng tạo và khả năng thích nghi, con người không bao giờ đánh bại bởi số phận. Sự sáng tạo giúp chúng ta thay đổi con đường, làm cho nó dễ dàng hơn, thậm chí là làm phẳng con đường đầy sỏi đá. Hãy nhớ rằng, mọi người đều có thể làm điều đó với trí tuệ và sự nỗ lực.
Với tinh thần đoàn kết, chúng ta không bao giờ chấp nhận số phận. Mỗi chúng ta chỉ là một phần của một tập thể lớn hơn, và khi chúng ta hợp lực, chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn. Điều này đặc biệt quan trọng khi cuộc sống trở nên khó khăn hơn. Sự đoàn kết của chúng ta là một vũ khí mạnh mẽ nhất, không thể bị phá vỡ bởi bất kỳ điều gì.
Hãy nhớ rằng cuộc đời không bao giờ dự đoán được hoàn toàn. Kim cương được hình thành dưới áp lực, và cuộc sống đôi khi mang lại những thử thách để chúng ta có thể hiểu rõ hơn về bản thân mình. Đừng bao giờ từ bỏ hy vọng, ý chí, và nghị lực của bạn. Hãy tận dụng những gì bạn có và nỗ lực hết mình. Hãy luôn lạc quan và cố gắng. Hạnh phúc luôn tồn tại xung quanh chúng ta, chỉ cần chúng ta biết tận hưởng nó.
Hãy luôn tin vào khả năng của bản thân. Một vài người nói rằng cuộc đời không công bằng, nhưng những người không có cánh tay vẫn có thể bay cao. Thành công không phải là con đường mà ai cũng đi qua mà là hành trình của từng người. Hãy nắm bắt cơ hội và không ngừng học hỏi.
Suy nghĩ về những người không chịu thua số phận siêu hay - Mẫu số 3
Trong cuộc sống của chúng ta, có một phân khúc người sống trong hạnh phúc, thịnh vượng và thành công, trong khi cũng có những người đối mặt với bất hạnh, khó khăn, và tủi phận. Từ khi ra đời, số phận đã thử thách họ bằng những khuyết tật vận địa. Những điều không may này có thể xuất phát từ bẩm sinh, tai nạn, bệnh tật, hoặc rủi ro không lường trước. Sự khuyết tật này thường mang đến cho họ nỗi đau, sự cô đơn, hoặc sự tự ti sâu sắc. Dẫu vậy, mặc cho thể xác có khuyết tật, tâm hồn của họ vẫn rạng ngời, tinh khiết, và mạnh mẽ. Họ tự hào xem mình là những con người "tàn mà không phế." Tinh thần sống và ý nghĩa cuộc đời của họ luôn là tấm gương sáng cho mọi người.
Một trong những người đã vượt lên trên sự tuyệt vọng đó là thầy Nguyễn Ngọc Kí, một người đầy kiên nhẫn và quyết tâm. Thầy đã vươn lên bằng sự nghị lực phi thường mà hiếm ai có thể sánh bằng. Ngay từ khi còn nhỏ, thầy đã trải qua bi kịch khi mất đi cánh tay sau một lần ốm. Nỗi đau về thể xác không thể so sánh bằng nỗi khổ tinh thần. Sự thiếu hiểu biết từ những người xung quanh và cảm giác bị tách biệt luôn làm tuổi thơ của thầy thiếu vắng niềm vui và sự trong trẻo. Cuộc sống đối với thầy thường là sự tránh né, thậm chí cả đối xử lạnh lùng từ những người thân. Thầy đã từ bỏ việc học và tự kỷ trong nhà, từ chối ra khỏi cửa. Một ngày nọ, một cô giáo từ trường đến tận nhà gặp gỡ và trò chuyện với thầy, đưa ra lời khuyên quý báu. Cô cho rằng ngoại hình không quan trọng bằng tâm hồn và trí tuệ. Cô động viên thầy không hên xui sống tự kỷ như vậy. Theo cô, ý nghĩa cuộc sống nằm ở việc chúng ta đóng góp cho xã hội. Thầy đã nắm bắt sự hiểu biết này và nhận ra rằng cuộc sống kín đáo của mình không chỉ đau thương mình, mà còn làm tổn thương người thân. Hơn bất kỳ ai, thầy hiểu sâu sắc ý nghĩa cuộc sống của những người có khuyết tật về thể xác, nhấn mạnh rằng sự khuyết tật này không thể so sánh với khuyết điểm về tâm hồn. Từ đó, thầy quyết tâm vượt qua và sống mở cửa cho nhiều kiến thức mới. Thầy đã học cách viết bằng chân, một hành động vất vả, đòi hỏi sự kiên nhẫn và bền bỉ. Và thầy đã vượt qua mọi khó khăn để trở thành một học sinh giỏi, sau đó là một sinh viên gương mẫu tại trường đại học và cuối cùng là một người thầy mẫu cho nhiều thế hệ học trò. Điều này chứng tỏ rằng không phải ai cũng có thể thực hiện điều này, nghĩa là đứng lên sau sự tuyệt vọng sâu sắc. Tấm gương của thầy đã truyền cảm hứng cho nhiều người và thúc đẩy họ phấn đấu hơn.
Bạch Đình Vinh là một ví dụ khác về sự nỗ lực và nghị lực phi thường. Anh là sinh viên của ba trường đại học: Giao thông Vận tải, Thương mại, và Khoa Công nghệ Thông tin - Đại học Bách Khoa Hà Nội. Một ngày đẹp trời, anh trải qua một tai nạn kinh hoàng khi đang trên đường về nhà. Một chiếc xe máy va chạm phía sau anh, khiến anh ngã và bị thương nặng. Khi tỉnh dậy, sức khỏe của anh đã giảm sút đáng kể, toàn thân bị liệt, và nội tạng bị tổn thương nặng. Mặt mày của anh bị biến dạng, và anh mất tiếng nói. Tưởng chừng như đã hết thảy, nhưng ý chí và quyết tâm của anh đã giúp anh phục hồi từ từ. Anh không ngừng nỗ lực, và sự hỗ trợ và động viên từ gia đình, đặc biệt là người cha, đã giúp anh quay lại với cuộc sống. Mặc dù đơn giản trong lời nói, nhưng để thực hiện điều đó, anh đã phải trả giá bằng hàng ngàn giọt nước mắt, đau khổ, và tuyệt vọng. Ngày qua ngày, chàng trai này đã chiến thắng. Nụ cười trở lại với anh sau những đêm đau khổ và cuộc đấu tranh với đau thương. Đặc biệt, điều kỳ diệu là anh đã hòa nhập vào cuộc sống bằng cách sử dụng chiếc xe lăn, trò chuyện một cách khó khăn, và dùng tay để vận động xe. Anh đã trở thành cử nhân Thương mại, kỹ sư Giao thông, và kỹ sư Khoa Công nghệ Thông tin - Đại học Bách Khoa Hà Nội, và việc này, thậm chí đối với những người bình thường, cũng không phải là điều dễ dàng. Tấm bằng này thuộc về anh trong ngày trao bằng tốt nghiệp. Sự thành công của anh không chỉ là niềm tự hào cá nhân, mà còn là nguồn cảm hứng cho tất cả chúng ta. Việc khâm phục một con người dũng cảm vượt qua số phận cay đắng của mình cũng có nghĩa là chúng ta tự hoàn thiện bản thân.
Hôm nay, tình yêu và hạnh phúc cũng đến với anh thông qua nỗ lực và niềm tin vào cuộc sống. Một người con gái bé nhỏ, đáng yêu, người gốc Huế đã yêu và ngưỡng mộ anh. Cô đã tự nguyện xa gia đình và quê hương để tìm đến anh, và họ đã dành cuộc đời cùng nhau!
Chúng ta không thể quên cô Nhữ Thị Khoa, một cô gái trong xe lăn, bán bánh mì ở Lò Đúc và Trần Xuân Soạn. Cô là một người con gái xinh đẹp và nghị lực, đã từ quê hương lên thành phố để kiếm sống, không muốn là gánh nặng cho bất kỳ ai, kể cả gia đình của mình. Ở một môi trường xa lạ và khắc nghiệt, cô tự nuôi dưỡng mình và tự quản lý cuộc sống. Một ngày nọ, thể thao đã đến với cô như một phép màu hoặc sự giao cắt tất yếu của những người không bao giờ từ bỏ trước số phận. Cô và những người bạn của mình đã mang về cho đất nước những tấm Huy chương vàng từ Đại hội Thể thao người khuyết tật Đông Nam Á. Thành tựu này tôn vinh sức sống không biến chất của người dân Việt Nam trên trường quốc tế.
Những câu chuyện này cho thấy sự quyết tâm, ý chí, và sức mạnh phi thường của con người. Họ đã vượt qua mọi khó khăn và số phận đen tối để làm nên những điều kỳ diệu. Những người này đã trở thành nguồn cảm hứng và tấm gương cho chúng ta, khuyến khích chúng ta đối mặt với cuộc sống một cách tích cực và không ngừng nỗ lực để vượt qua những thách thức.