Mục lục bài viết
1. Kể về một tấm gương vượt khó mà em biết - Mẫu số 1
Học tập chính là con đường ngắn nhất để tiếp cận tri thức và là cơ hội để mỗi người hoàn thiện bản thân và phát triển toàn diện. Trong số những tấm gương về sự học tập xuất sắc, không thể không nhắc đến Nguyễn Ngọc Ký - một hình mẫu tiêu biểu cho tinh thần ham học và nghị lực vượt khó. Thầy Nguyễn Ngọc Ký, không chỉ là một nhà giáo ưu tú, mà còn là một nhà văn tài năng của thành phố Nam Định và của cả Việt Nam. Từ lâu, giáo dục đã được xem là một lĩnh vực quan trọng và cần được đầu tư nghiêm túc, bởi vì đầu tư vào giáo dục chính là đầu tư lâu dài, tạo nền tảng vững chắc cho sự phát triển trí thức của con người. Trong mọi thời đại, luôn có những tấm gương sáng ngời vượt qua mọi khó khăn, thử thách để đạt được thành tích cao trong học tập. Trong lớp học của chúng ta cũng không thiếu những cá nhân có tinh thần học tập đáng khâm phục, là những ví dụ sống động về tinh thần hiếu học. Nguyễn Ngọc Ký là một ví dụ điển hình về tinh thần vượt khó trong học tập. Dù bị tàn tật với đôi tay không thể cử động, thầy Ký vẫn luôn giữ vững niềm đam mê học hỏi và không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình. Từ lâu, tên tuổi của Nguyễn Ngọc Ký đã trở thành một phần quan trọng trong văn học và lịch sử Việt Nam, như một biểu tượng sáng ngời về nghị lực phi thường. Dù cuộc đời đã thử thách thầy bằng nhiều khó khăn, Nguyễn Ngọc Ký đã chọn cách đối mặt và vượt qua những đau đớn để sống và làm việc hiệu quả. Có câu nói nổi tiếng: "Luyện mãi thành tài, miệt mài tất giỏi", để nhấn mạnh rằng học tập không phải là một quá trình dễ dàng, mà là kết quả của sự kiên trì và nỗ lực không ngừng. Nếu không đầu tư công sức, chúng ta sẽ mãi chỉ thu về kết quả không đáng kể. Nguyễn Ngọc Ký sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn, không được trang bị đầy đủ điều kiện vật chất như nhiều người khác. Dù vậy, cậu bé Ký vẫn luôn nung nấu đam mê học hỏi. Sự thiếu sót về đôi tay không thể làm giảm đi sự quyết tâm của cậu. Không ai có thể chọn được sự hoàn hảo về thể chất, nhưng mọi người đều có quyền chọn cách đối mặt với thử thách. Nguyễn Ngọc Ký đã chứng minh rằng sự quyết tâm và nghị lực có thể giúp con người vượt qua mọi khó khăn. Trong suốt quá trình học tập, Nguyễn Ngọc Ký đã được Chủ tịch Hồ Chí Minh khen thưởng hai lần vào các năm 1962 và 1963 vì thành tích học tập xuất sắc. Năm 1970, sau nhiều năm miệt mài học tập, thầy tốt nghiệp Đại học Tổng hợp Hà Nội và trở về quê hương để dạy học, sau này trở thành Nhà giáo ưu tú của Việt Nam. Thầy Ký không chỉ là một tấm gương về nghị lực vượt khó, mà còn là nguồn động viên lớn lao cho những người cùng cảnh ngộ, cho những ai gặp khó khăn trong cuộc sống. Chúng ta thường chỉ thấy thành quả mà Nguyễn Ngọc Ký đạt được mà không nhớ đến những thử thách và gian khổ mà thầy đã trải qua. Những tấm gương như thầy Ký không tự nhiên trở thành người được ngưỡng mộ, mà là kết quả của sự nỗ lực không ngừng nghỉ và chiến đấu hết mình với khó khăn. Nguyễn Ngọc Ký đã chứng minh rằng dù cơ thể không hoàn hảo, nhưng tinh thần và sự kiên trì có thể biến những khó khăn thành thành công. Đôi chân của thầy đã thay thế đôi tay để cầm bút và viết chữ, điều này chứng tỏ sự kiên nhẫn và quyết tâm phi thường. Thầy đã vượt qua mọi cơn đau đớn, khó khăn để có những nét chữ đẹp đẽ, minh chứng cho sự cố gắng không ngừng nghỉ của mình. Những người bình thường sẽ khó lòng tưởng tượng được sự khó khăn mà Nguyễn Ngọc Ký đã phải đối mặt. Tuy nhiên, thầy đã không để nỗi đau và khó khăn ngăn cản con đường học tập của mình. Đúng như câu nói: "Khi người ta bị đau chân, người ta chỉ nghĩ đến cái chân đau của mình mà thôi." Nguyễn Ngọc Ký đã kiên trì và vượt qua mọi đau đớn để tiếp tục con đường học tập. Cuối cùng, những thành công của Nguyễn Ngọc Ký không chỉ là kết quả của sự nỗ lực mà còn là minh chứng cho tinh thần kiên cường và bền bỉ. Thầy đã chứng minh rằng con đường đến thành công không bao giờ dễ dàng, và mọi thành công đều xứng đáng với những nỗ lực và sự cống hiến. Từ câu chuyện của thầy Ký, chúng ta học được rằng mọi người đều có thể trở thành người thành công nếu có nghị lực và quyết tâm. Tấm gương của Nguyễn Ngọc Ký là một bài học quý giá về tinh thần vượt khó học tập, khẳng định rằng "con người có thể bị tàn nhưng tuyệt đối đừng trở thành phế nhân".
2. Kể về một tấm gương vượt khó mà em biết - Mẫu số 2
Trong đời sống của chúng ta, câu chuyện vượt khó học giỏi của thầy giáo Nguyễn Ngọc Kí đã trở thành một biểu tượng sáng ngời về nghị lực và tinh thần học tập không ngừng. Thầy Kí, dù sinh ra với hoàn cảnh đầy thử thách khi cả hai tay đều bị liệt, không thể cử động, đã chứng minh rằng với ý chí kiên cường và lòng quyết tâm, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Nguyễn Ngọc Kí, từ khi còn nhỏ, đã phải đối mặt với một thử thách lớn lao: không thể học tập như các bạn cùng trang lứa vì đôi tay không thể cử động. Tuy nhiên, với niềm đam mê học hỏi mãnh liệt, Kí không để mình gục ngã trước số phận. Một ngày nọ, cậu bé dũng cảm đã đến trường, đứng ngoài cửa lớp và lắng nghe cô giáo giảng bài. Cô giáo thấy cậu bé thập thò ngoài cửa, liền bước ra và hỏi về mong muốn của Kí. Nguyễn Ngọc Kí đã chân thành bày tỏ nguyện vọng được học, và sự hiếu học của cậu khiến cô giáo vô cùng cảm động. Tuy nhiên, khi cô chạm vào đôi tay của Kí và cảm nhận sự vô lực của chúng, cô không khỏi xót xa. Dù rất tiếc nuối, cô phải thẳng thắn thừa nhận rằng với tình trạng hiện tại của đôi tay, Kí sẽ gặp khó khăn trong việc cầm bút và viết chữ như các bạn khác. Sự từ chối này không làm Nguyễn Ngọc Kí chùn bước. Thay vào đó, cậu bé quyết định tận dụng mọi khả năng còn lại của mình. Ngày ngày, Kí chăm chỉ tập viết chữ bằng đôi chân của mình. Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, Kí không có giấy bút để luyện tập. Thay vào đó, cậu thường dùng những viên gạch nhỏ và vẽ các nét chữ lên nền nhà để cải thiện kỹ năng viết. Một lần, khi cô giáo đến thăm nhà Kí, cô đã chứng kiến cảnh cậu bé đang miệt mài tập viết. Cảm động trước sự nỗ lực và quyết tâm của Kí, cô giáo đã mua tặng cậu một chiếc bút và một cuốn vở. Có được cuốn vở mới, Kí hăng hái luyện viết. Ban đầu, chữ viết của cậu còn nguệch ngoạc, nhưng nhờ vào sự chăm chỉ và kiên nhẫn, Kí không chỉ viết được chữ mà còn viết rất đẹp. Nhờ vào sự kiên trì và nỗ lực không ngừng, Nguyễn Ngọc Kí đã vượt qua mọi khó khăn và trở thành một thầy giáo mẫu mực. Câu chuyện của thầy là một tấm gương sáng chói về sự vượt khó, là nguồn cảm hứng cho hàng triệu người học tập và noi theo. Sự thành công của thầy không chỉ là kết quả của tài năng mà còn là minh chứng cho sức mạnh của tinh thần học hỏi và nghị lực.
3. Kể về một tấm gương vượt khó mà em biết - Mẫu số 3
Hiếu học là một truyền thống quý báu của dân tộc Việt Nam, được gìn giữ và phát huy từ bao đời nay. Trong cuộc sống, chúng ta thường xuyên gặp những tấm gương vượt khó học giỏi, và lớp học của chúng tôi cũng không thiếu những người bạn đáng trân trọng với tinh thần kiên cường và học tập xuất sắc. Một trong những tấm gương sáng đó là bạn Nguyễn Vũ Anh Thư. Thư là học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhất trong lớp, nhưng lại là người mà ai cũng phải nể phục. Từ khi còn nhỏ, Thư đã phải sống với ông bà nội sau khi bố mẹ qua đời trong một tai nạn đau thương. Ông bà của Thư đã ngoài bảy mươi tuổi, và cuộc sống của họ chủ yếu dựa vào lương hưu ít ỏi của ông, một thương binh. Trong khi Thư phải học tập, điều kiện sống của gia đình rất thiếu thốn. Dù phải sống trong hoàn cảnh khó khăn, Thư luôn tỏ ra là một người ngoan ngoãn và biết ơn. Bạn ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ ông bà trong mọi công việc nhà. Trong khi chúng tôi được bố mẹ mua sắm quần áo mới, Thư chỉ có thể mặc đi mặc lại những bộ quần áo đã cũ, sờn vải và bạc màu. Chúng tôi có thể vui chơi thoải mái sau giờ học, còn Thư thì tranh thủ về nhà ngay để nấu cơm, dọn dẹp và phụ bà làm bánh ú để bán kiếm tiền. Bánh ú của bà Thư rất ngon, và thường được bán ở gần đình làng hoặc trước cổng trường. Nhờ hoàn cảnh khó khăn của gia đình Thư, nhiều người biết được và thường xuyên mua ủng hộ. Mặc dù vậy, vẫn có những bạn không hiểu và buông lời châm chọc Thư khi thấy bạn phụ bà gánh hàng về. Trong những lúc như vậy, Thư chỉ cúi đầu và im lặng. Tôi thường thấy Thư vừa trông gánh bánh ú cho bà vừa đọc sách. Khi có khách mua hàng, bạn ấy sẽ đặt sách xuống để bán bánh, còn khi vắng khách, Thư lại cầm sách lên đọc tiếp. Điều đó khiến tôi cảm phục vô cùng. Sách vở của Thư đều là sách cũ, chủ yếu được cho chứ không phải mua mới. Mỗi khi cô giáo yêu cầu lớp mua sách, Thư thường ở lại xin cô, và hứa sẽ mượn sách của các bạn trong lớp để đọc. Cô giáo cũng đồng ý với yêu cầu này của Thư. Do hoàn cảnh khó khăn, Thư không thể tham gia các lớp học thêm và phải dành thời gian chăm sóc ông bà. Tuy vậy, Thư vẫn luôn là học sinh xuất sắc trong lớp, với kết quả học tập luôn đứng đầu. Dù nắng hay mưa, Thư vẫn kiên trì cắt cỏ cho trâu, và vào những đêm khuya, ánh đèn dầu mờ mờ qua khung cửa sổ của Thư luôn khiến hàng xóm thấy được sự chăm chỉ của bạn. Thư thức khuya dậy sớm, tận dụng mọi thời gian có thể để học bài và ôn tập. Lớp chúng tôi thường đùa rằng Thư giống như nhiều Trạng Nguyên ngày xưa. Nhưng không ai có thể phủ nhận sự nể phục đối với cô bạn nhỏ bé này. Đặc biệt, trong kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh năm đó, Thư đã xuất sắc giành giải Nhất. Không chỉ có thành tích học tập ấn tượng, Thư còn là một người bạn tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè. Dù hoàn cảnh khó khăn, Thư vẫn tham gia các đợt quyên góp ủng hộ người khuyết tật, dù chỉ đóng góp những đồng tiền nhỏ bé. Khi tôi hỏi Thư vì sao vẫn tham gia quyên góp mặc dù gia đình đã rất vất vả, bạn ấy mỉm cười và đáp:
- Gia đình tôi khó khăn thật, nhưng tôi vẫn may mắn hơn nhiều người khác vì có cơ thể lành lặn.
Câu trả lời của Thư khiến tôi nhận ra nhiều điều. Từ câu chuyện của Thư, tôi càng thêm yêu quý và khâm phục tinh thần vượt khó học giỏi. Dù hoàn cảnh có khó khăn như thế nào, chỉ cần có quyết tâm và sự lạc quan, chúng ta đều có thể đạt được thành công.
4. Kể về một tấm gương vượt khó mà em biết - Mẫu số 4
Hôm nay, lớp chúng tôi trải qua một buổi chiều đầy cảm xúc khác biệt hẳn so với những lần trước. Thầy cô đã hứa với chúng tôi rằng nếu lớp đạt thành tích tốt trong tuần qua, sẽ có một phần thưởng đặc biệt. Và hôm nay, lời hứa ấy trở thành hiện thực. Chúng tôi hồi hộp và vui mừng khi biết rằng cô giáo sẽ kể một câu chuyện cho lớp nghe. Chúng tôi tưởng rằng câu chuyện sẽ là một câu chuyện vui nhộn, nhưng không ngờ, cô giáo lại chia sẻ với chúng tôi một câu chuyện cảm động về một học sinh khuyết tật trong trường. Ban đầu, chúng tôi cảm thấy hơi hụt hẫng vì không phải là một câu chuyện cười như dự đoán. Nhưng khi nghe cô giáo kể, chúng tôi nhanh chóng nhận ra rằng câu chuyện mà cô sắp chia sẻ không chỉ sâu sắc mà còn đầy cảm động. Cô giáo bắt đầu kể:
- Có một lần, khi đi coi thi học sinh giỏi cấp huyện, tôi gặp một phụ nữ đưa con trai đến phòng thi và yêu cầu được ngồi cạnh ổ điện. Tôi thắc mắc và hỏi lý do, và người phụ nữ giải thích: “Vì cháu nhà em không thể viết bằng tay, nên em xin thi bằng máy tính. Cô cho cháu ngồi gần ổ điện để đảm bảo máy tính không hết pin trong suốt thời gian thi.” Lúc ấy, tôi nhìn sang và nhận ra đó là một học sinh khuyết tật, và tôi cảm thấy xúc động và cảm phục vô cùng. Tôi bảo người phụ nữ hãy ra ngoài cổng trường chờ.
Học sinh ấy được sắp xếp ngồi riêng một bàn và gần ổ cắm điện như yêu cầu. Em tên là Nguyễn Đức Thuận, sinh ngày 01-01-2003, là học sinh trường THCS Đại Xuân (hiện nay là trường THCS Nguyễn Cao). Em tham gia kỳ thi học sinh giỏi toán lớp 7 mặc dù bị khuyết tật từ nhỏ, hai tay và chân co rút, không thể cầm bút viết và di chuyển rất khó khăn. Ngay cả việc nói cũng gặp khó khăn, và em không nghe được. Tuy nhiên, với nghị lực phi thường và tinh thần hiếu học, Nguyễn Đức Thuận đã vượt qua mọi thử thách để trở thành học sinh giỏi đại diện cho trường tham gia thi cấp huyện. Trong kỳ thi, tôi càng thêm khâm phục khi thấy em sử dụng máy tính thành thạo, dù đôi tay co cứng và run rẩy phải gõ từng chữ chậm chạp trên bàn phím. Sau 120 phút, em hoàn thành bài thi mà không bỏ qua bất kỳ phép tính nào. Đối lập với hình ảnh đó, có những học sinh khỏe mạnh, được cha mẹ chăm sóc chu đáo, nhưng lại không chịu học hành, nghiện game, sử dụng lời lẽ thô tục, thậm chí tham gia đánh nhau. Đây là thực trạng đáng buồn mà chúng ta thấy diễn ra hàng ngày. Qua câu chuyện này, tôi muốn nhắc nhở các em rằng, dù có khuyết tật về thể chất, y học có thể giúp chữa trị, nhưng khuyết tật về tâm hồn và nhân cách thì không có thuốc nào chữa trị được. Khi nghe xong câu chuyện, chúng tôi đều cảm thấy xúc động sâu sắc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má thay vì những tiếng cười. Câu chuyện đã giúp chúng tôi nhận ra rằng, không phải vì người ta có khuyết tật mà chúng ta có quyền coi thường họ. Ngược lại, chúng ta cần biết trân trọng và giúp đỡ họ, làm cho cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn. Hiện tại, Nguyễn Đức Thuận là học sinh đứng đầu đội tuyển Toán của lớp 8C. Em là một tấm gương sáng để chúng tôi học tập và noi theo.