Mục lục bài viết
- Căn cứ pháp lý:
- 1. Luật thuế trong lĩnh vực nghệ thuật ở Vương Quốc Anh
- 2. Các điều khoản về bản quyền trong lĩnh vực nghệ thuật ở Vương Quốc Anh
- 3. Quy định về nghệ thuật trực quan và ứng dụng theo pháp luật Anh
- 4. Pháp luật về biểu diễn nghệ thuật và âm nhạc ở Vương Quốc Anh
- 5. Luật Di sản văn hóa của Vương Quốc Anh
Căn cứ pháp lý:
- Đạo luật Tài chính Vương Quốc Anh năm 2006;
- Đạo luật Quà Viện trợ Vương Quốc Anh năm 1989;
- Luật Nhà hát Vương Quốc Anh năm 1968;
- Luật Giấy phép giải trí Vương Quốc Anh năm 2003;
- Luật Bảo tàng Vương Quốc Anh năm 1845;
- Đạo luật Di sản Quốc gia Vương Quốc Anh năm 1983.
1. Luật thuế trong lĩnh vực nghệ thuật ở Vương Quốc Anh
Chương trình Nghệ thuật và Kinh doanh (A&B) tán thành những lợi ích qua lại của sự hợp tác giữa khu vực tư nhân với lĩnh vực nghệ thuật. Nó thực hiện một số chương trình giúp đỡ hai bên chấm dứt những bất đồng và những đề án thúc đẩy đầu tư kinh doanh ở Scotland, Xứ Wales và Bắc Ireland. Chương trình A&B đưa ra những lời khuyên cụ thể liên quan đến nghệ thuật cho vấn đề xử lý thuế hỗ trợ của khu vực tư nhân.
Trong mối quan hệ với tài chính khu vực tư nhân, mô hình của Anh theo truyền thống tập trung vào vai trò của kinh doanh trong việc hỗ trợ lĩnh vực văn hóa, nhưng một số sự phát triển trong lĩnh vực nghệ thuật đã khuyến khích cái nhìn mới về khả năng gia tăng hỗ trợ cá nhân cho nghệ thuật. Những mô hình mới liên quan đến những người quyên góp, được biết đến như những tổ chức từ thiện ưa mạo hiểm, đã khuyến khích Bộ Tài chính cân nhắc triển khai thêm nhiều chế độ thuế có lợi, vì chương trình thuế tạo nên sự thu hút rõ rệt đối với những nhà quyên góp cá nhân. Phương thức mới của việc làm từ thiện đã tạo nên ảnh hưởng từ tháng Tư năm 2000 như một phần của những kế hoạch chính phủ.
Theo sau sự xem xét Luật thuế Từ thiện, Bộ trưởng Bộ Tài chính đã đề xuất sự đơn giản hóa và cải thiện chủ yếu tới việc xử lý những món quà từ thiện bao gồm việc giới thiệu cách đánh thuế quà được quyên góp. Những thay đổi đã được thực hiện một phần nhằm khuyến khích hỗ trợ tư nhân, bổ sung lượng tiền công cộng dành cho nghệ thuật, bảo tàng và di sản, và gia tăng lượng tiền dành cho từ thiện. Nhiều tổ chức văn hóa ở nước Anh có đủ tư cách làm từ thiện và do đó có thể thu được lợi ích từ những thay đổi này.
Có một số đề án nhằm khuyến khích sự hợp tác công cộng-tư nhân sử dụng khấu trừ thuế. Ví dụ, nếu một doanh nghiệp tạm thời chuyển nhân viên tới tổ chức từ thiện hoặc giáo dục, như tổ chức nghệ thuật, chi phí lương và các chi phí khác mà người chủ thông thường tiếp tục phải trả sẽ tiếp tục được khấu trừ thuế. Một Kế hoạch Đầu tư Kinh doanh được chính phủ đưa ra nhằm giúp những công ty nhỏ huy động vốn. Nó đưa ra việc cắt giảm thuế cho lượng vốn và thu nhập giành được cho các nhà đầu tư ít nhất 1000 bảng Anh.
Toàn bộ bối cảnh đã thay đổi về vấn đề hỗ trợ thuế đối với phim ảnh. Một chương trình tín dụng thuế mới đã được đưa vào luật với sự thông qua của Đạo luật Tài chính 2006. Để đủ điều kiện khấu trừ thuế một bộ phim cần: được thực hiện bởi một công ty sản xuất phim của Vương Quốc Anh; nhằm mục đích phát hành thương mại; đưa Kế hoạch 1 đã được sửa đổi vào Đạo luật Điện Ảnh 1985 (Bài kiểm tra văn hóa cho Điện ảnh của Liên Hiệp Anh), được quản lý bởi Hội đồng Điện Ảnh Vương Quốc Anh, hoặc được thực hiện theo một trong những thỏa thuận hợp tác sản xuất phim của Vương quốc Anh, và; có ít nhất 25% ngân sách được chi tiêu ở Vương Quốc Anh. Để qua được bài kiểm tra văn hóa, nhà sản xuất phim cần chứng minh rằng dự án sẽ có “Chất lượng Anh” qua bốn mục: A) Nội dung Văn hóa (bối cảnh, nhân vật); B) Đóng góp Văn hóa (di sản, sự đa dạng); C) Trung tâm Văn hóa (nhiếp ảnh, hậu sản xuất); và D) Những người hoạt động Văn hóa (giám đốc, diễn viên).
Nếu những tiêu chí này đạt được, bộ phim có đủ điều kiện khấu trừ thuế. Những bộ phim của Anh tiêu tốn từ 20 triệu bảng Anh trở xuống có thể được khấu trừ thuế thêm 100% phần được xét đủ điều kiện chi tiêu ở Vương quốc Anh và trả lại phần hụt đi trong trao đổi cho việc thanh toán bằng tiền mặt là 25%, lợi nhuận trị giá ít nhất 20% của chi phí sản xuất đủ điều kiện. Những bộ phim Anh khác sẽ được nhận một khoản khấu trừ thêm là 80% của chi phí tại Vương Quốc Anh đủ điều kiện và sẽ có thể trả lại khoản hụt đi trong trao đổi cho việc thanh toán bằng tiền mặt là 20%, lượng lợi nhuận thông thường trị giá 16% của chi phí sản xuất đủ điều kiện. Khấu trừ Thuế của Phim chỉ được dành cho việc chi tiêu tại Vương quốc Anh. Định nghĩa của chi tiêu tại Vương quốc Anh được định nghĩa là “chi tiêu vào hàng hóa hoặc dịch vụ được sử dụng hoặc tiêu dùng tại Vương Quốc Anh”.
Mỗi bộ phim được chứng nhận, khoản khấu trừ được yêu cầu bởi công ty trình bày phần thuế được trả lại – tuy nhiên nhiều bộ phim trong đó vẫn đang ở những bước đầu và có thể không yêu cầu khấu trừ thuế cho năm khác hoặc nhiều hơn. Trong năm tài chính 2007-2008, Hải quan và cơ quan thuế ước tính rằng họ đã nhận được khoảng 100 triệu bảng Anh cho những yêu cầu về tín dụng thuế đối với phim.
Những đánh giá tài chính là cần thiết để chống lại những thất bại trên thị trường ngành công nghiệp điện ảnh trên khắp thế giới, và Hội đồng Điện Ảnh Vương quốc Anh đã cân nhắc rằng thật cần thiết khi những sự khuyến khích tại Vương Quốc Anh đã bảo toàn mức đầu tư vào việc thúc đẩy sản xuất nội địa. Chính phủ trước đây đã hoàn thành sự xem xét về vấn đề khuyến khích thuế phim (tháng Ba năm 2006), và ngành công nghiệp đã chào đón những phương thức mới nhằm đưa Vương quốc Anh trở thành một nơi hấp dẫn để làm phim. Ngành công nghiệp đã báo cáo rằng tín dụng thuế mới đang làm việc hiệu quả hơn bao giờ hết và có tác động tới dòng đầu tư vào và sản xuất phim nội địa tại Vương Quốc Anh.
Thông qua Hiệp định Châu Âu về hợp tác sản xuất phim, những bộ phim được tài trợ bởi Ủy ban Điện ảnh và truyền hình Bắc Ireland, và thực hiện nguyên tắc nhiếp ảnh hoặc hậu sản xuất tại cả Bắc Ireland và Cộng hòa Ireland, có thể thu được lợi ích từ khấu trừ thuế đối với phim và chương trình tín dụng thuế đối với phim của Vương quốc Anh (nếu họ sử dụng không quá 80% ngân sách của họ vào một khu vực và không ít hơn 25% ngân sách của họ vào Vương quốc Anh và không ít hơn 20% vào nước Cộng hòa Ireland). Tuy nhiên, vì những quy định cả “sử dụng và tiêu dùng”, nhà sản xuất chỉ có thể nhận được lợi ích lớn nhất của một trong hai chương trình thuế.
Chương trình Chấp nhận thay thế, tổ chức từ năm 1947, cho phép người có trách nhiệm trả thuế thừa kế, thuế chuyển đổi vốn hoặc thuế bất động sản để giải quyết một phần, hoặc toàn bộ khoản nợ, bằng cách sử dụng một tác phẩm nghệ thuật hoặc các vật thể khác tới Hội đồng Thuế Nội địa cho sở hữu công cộng. Để đủ điều kiện miễn trừ, một vật thể phải là lợi ích quốc gia, khoa học, lịch sử và kiến trúc. Những vật thể này thường là đồ cổ, các tác phẩm nghệ thuật...và cũng có thể là các lưu trữ. Vào năm 2006-2007, Vương quốc Anh đã giành được các tác phẩm nghệ thuật và các di sản có giá trị 25.3 triệu bảng Anh theo chương trình AIL. Nó quản lí trên danh nghĩa của chính phủ bởi Hội đồng Bảo tàng, Thư viện và Lưu trữ (MLA). Các cá nhân đưa ra các vật thể theo chương trình Chấp nhận thay thế có quyền hợp pháp giấu tên; một số khác chọn cách công khai tên tuổi.
Lĩnh vực sách đặc biệt được xử lý vì mục đích thuế giá trị gia tăng VAT, tới tỷ lệ 0%, như các tác phẩm của một số nghệ sĩ. Ngoài ra, từ khi Tòa án Tối cao Châu Âu quy định vào năm 2002, các chủ thể được quản lý trên nền tảng “tình nguyện một cách cần thiết” đã được miễn trừ khỏi việc trả thuế cho những khoản phải trả đầu vào bao gồm nhà hát, bảo tàng, di sản và các tổ chức văn hóa khác. Sự sàng lọc khiến một số tổ chức thu được lợi ích rõ rệt từ những khoản thuế được giảm vào thời điểm đó.
Cơ quan Thu thuế Nội địa đã quy định rằng Những khoản trợ cấp và phần thưởng cho nghệ sĩ được đánh thuế. Những người làm công việc sáng tác, như nhà văn, nhà soạn nhạc, nhà soạn kịch...có thể sắp xếp với Cơ quan Thu thuế Nội địa để khoản thuế của họ dàn trải trong nhiều năm nếu họ có thể chứng minh được rằng thu nhập của họ thay đổi rõ rệt vì sử dụng nhiều thời gian trong một số năm vào quá trình sáng tác khi thu nhập của họ thấp hơn bình thường.
Từ năm 2000, theo những điều khoản của Đạo luật Quà Viện trợ 1989, những tổ chức phi lợi nhuận có thu nhập được sử dụng toàn bộ cho việc tu bổ di sản có thể yêu cầu khấu trừ thuế Viện trợ Quà vào những giá trị quyên góp thêm 28 penny cho mỗi bảng Anh được quyên góp. Sau sự tư vấn quốc gia để cải thiện sáng kiến Viện trợ Quà tặng năm 2007, gần đây Chính phủ đã thông báo rằng những hoạt động từ thiện có thể yêu cầu Viện trợ Quà tặng ở tỷ lệ cơ bản mới là 20%, nhưng họ cũng sẽ có quyền giảm tiếp giá trị 3 penny cho mỗi bảng Anh quyên góp nhận được theo chương trình. Khoản giảm chuyển tiếp này, áp dụng từ ngày 6 tháng 4 năm 2008 đến ngày 5 tháng 4 năm 2011, nhằm gia tăng thời gian cho các hoạt động từ thiện thích ứng với tỷ lệ cơ bản mới, do đó họ có thể tiếp tục nhận được 28 penny trên mỗi bảng Anh quyên góp. Những người trả thuế tỷ lệ cao hơn có thể yêu cầu sự khác biệt giữa thuế tỉ lệ thấp bởi người nhận từ thiện thông qua chương trình Viện trợ Quà tặng với thuế tỉ lệ cao mà họ phải thực trả. Những thay đổi khác được đưa ra trong chương trình Viện trợ Quà tặng để cải thiện quá trình kiểm toán Hải quan và Cơ quan thu thuế nhằm giúp giảm những gánh nặng hành chính cũng như khuyến khích sử dụng kế hoạch nhiều hơn thông qua những cơ hội hướng dẫn và đào tạo mới trực tiếp tới lĩnh vực từ thiện.
2. Các điều khoản về bản quyền trong lĩnh vực nghệ thuật ở Vương Quốc Anh
Các tác phẩm văn học, kịch, âm nhạc và mỹ thuật nguyên bản (bao gồm các chương trình và dữ liệu máy tính), phim, các bản thu, các chương trình cáp, truyền hình và các bản in của các sách đã xuất bản được tự động bảo bệ bản quyền ở Vương quốc Anh nếu chúng đáp ứng những yêu cầu về việc bảo vệ. Trong các điều khoản chung, việc bảo vệ bản quyền có thể vẫn được dành cho những tác phẩm xuất bản đầu tiên (hoặc trong trường hợp chương trình truyền hình hoặc cáp được thực hiện hoặc gửi từ nhà nước thành viên Liên minh Châu Âu, hoặc từ các nước tham gia vào các hiệp định bảo vệ bản quyền, Tổ chức Thương mại Thế giới, hoặc các hiệp định song phương). Theo lịch sử, luật bản quyền tại Vương quốc Anh khác một số nước khác ở Châu Âu bởi việc nhấn mạnh nhiều vào người sở hữu “tài sản” hơn là người sáng tạo đầu tiên. Tuy nhiên, việc thông qua luật pháp qua nhiều năm, đặc biệt là Sắc lệnh Liên minh Châu Âu, đang thay đổi điều này. Người sở hữu bản quyền có các quyền chống lại những nhà sản xuất, những buổi biểu diễn công cộng, truyền hình, thuê và mượn, phát hành ra công chúng và việc điều chỉnh để phù hợp với tác phẩm của người đó một cách trái phép; và chống lại việc nhập khẩu, chiếm hữu, xử lý hoặc cung cấp công cụ cho những sao chép trái phép. Trong hầu hết các trường hợp, tác giả là người sở hữu bản quyền đầu tiên, và thời hạn của bản quyền đối với các tác phẩm văn học, kịch, âm nhạc và mỹ thuật thường là cuộc đời của tác giả và một khoảng thời gian khoảng 70 năm kể từ khi người đó qua đời. Đối với phim, thời hạn thường là 70 năm, các bản thu và truyền hình được bảo vệ trong khoảng thời gian 50 năm.
Đối với việc công nhận mối nguy hiểm tăng lên bởi việc vi phạm bản quyền của lĩnh vực phim ảnh tại Vương quốc Anh, Hội đồng Điện Ảnh Vương quốc Anh đã thực hiện một nghiên cứu cân nhắc cả quy mô và phạm vi của hành vi ăn cắp bản quyền và công cụ chống lại nó. Đối với các phương thức chống lại việc ăn cắp bản quyền, nghiên cứu đã khảo sát khung luật pháp; cưỡng chế; các công cụ an ninh; nhận thức giáo dục và người tiêu dùng; và sự phát triển của những mô hình kinh doanh mới. Kết quả của nghiên cứu này đã được trình bày trong bản báo cáo Hành vi ăn cắp bản quyền ở Vương quốc Anh, xuất bản năm 2004. Nó đưa ra 30 khuyến nghị cho chính phủ, hậu thuẫn chính phủ và ngành công nghiệp và những người có liên quan khác, hành động trên sự hợp tác bởi Đơn vị Đặc nhiệm chống ăn cắp bản quyền được dẫn đầu bởi Hội đồng Điện Ảnh Vương quốc Anh .
Bản báo cáo Liên hiệp Anh kỹ thuật số năm 2009 vạch ra tham vọng của chính phủ về việc phát triển kỹ thuật số, các đề xuất rằng Vương Quốc Anh nên trở thành một “trung tâm toàn cầu về ngành công nghiệp sáng tạo trong kỷ nguyên kỹ thuật số”. Theo bản báo cáo, ba vấn đề cốt yếu để lĩnh vực sáng tạo là hỗ trợ nội dung, sở hữu trí tuệ và vấn đề ăn cắp bản quyền internet, và sự phát triển của các kỹ năng. Để chống lại việc tải về bất hợp pháp, vấn đề cần quan tâm là tạo ra khung pháp luật rõ ràng hơn thiết lập mô hình nền tảng thanh toán, và khiến những người có quyền theo đuổi việc vi phạm ở tòa án. Sau đó, Luật Kinh tế Kỹ thuật số đã được thông qua vào năm 2010. Một chiến dịch thông tin nhằm giáo dục công chúng về những điều luật pháp cũng được đưa ra.
Sắc lệnh Liên minh Châu Âu cân đối Luật quyền bán lại của nghệ sĩ đã được triển khai ở luật Vương quốc Anh vào năm 2006. Nó sẽ được mở rộng tới những người thừa kế và các bất động sản của các nghệ sĩ đã qua đời vào năm 2012.
Từ năm 1982, Chương trình Quyền Cho mượn Công cộng (PLR) đã được đăng ký quyền bản quyền tác giả từ quỹ chính phủ trung ương (tổng 7.6 triệu bảng Anh vào năm 2006-2007) cho các khoản mượn sách từ thư viện công cộng ở Vương quốc Anh. Việc thanh toán được thực hiện theo số lần sách của tác giả được mượn (tỷ lệ nợ tăng từ 5.26 penny đến 5.57 penny trong năm 2005-2006). Hiện tại, trên 34.000 tác giả đã đăng ký PLR. Lượng tiền thanh toán hàng năm lớn nhất mà một tác giả có thể nhận được là 6600 bảng Anh trong năm 2006-2007.
Luật Bản quyền (Những người suy yếu Thị giác) 2002 đem lại lợi ích cho những người suy yếu thị giác gặp khó khăn trong việc tiếp cận các tư liệu bản quyền theo hình thức được xuất bản. Theo những điều kiện cụ thể, họ có thể tạo ra những bản sao chép đơn có thể tiếp cận của tư liệu bản quyền như sách, báo và sổ tay hướng dẫn cho việc sử dụng cá nhân mà không cần xin sự cho phép từ người sở hữu bản quyền.
3. Quy định về nghệ thuật trực quan và ứng dụng theo pháp luật Anh
Các nghệ sĩ ở Vương Quốc Anh ngày nay nhận “Quyền Bán lại của các nghệ sĩ” nhờ đó họ sẽ thu được lợi ích từ một tỉ lệ lợi nhuận tạo ra khi các tác phẩm của họ được bán lại. Vào năm 1996, Ủy ban Liên minh Châu Âu đề xuất và sau đó thông qua (vào năm 2001) Sắc lệnh có nội dung tất cả các nhà nước thành viên đưa quyền này vào các luật nội địa của họ cho đến năm 2006. Mặc dù nhìn chung đã bị các nhà đấu giá Vương Quốc Anh phản đối, Nghị viện Anh cuối cùng đã thực hiện luật cho các nghệ sĩ quyền này và cho đến năm 2012, quyền này được điều chỉnh cho bất động sản của các nghệ sĩ đã qua đời trong vòng 70 năm trước đó.
Khi thuê hoặc quản lý các xưởng nơi các nghệ sĩ làm việc, có rất nhiều luật định tách biệt khỏi Luật Sức khỏe và An toàn tại nơi làm việc cần được đánh giá (như Luật Các quy định về Tòa nhà cao tầng 1976 và Luật Phòng chống Hỏa hoạn 1971) ngoài bảo hiểm, nghiệp vụ cho thuê và các nghĩa vụ hợp đồng. Nhiều tổ hợp xưởng sẽ không bảo hiểm những phần sáng tạo và mang tính cá nhân của mỗi xưởng cá nhân, do đó đây trở thành trách nhiệm của nghệ sĩ đi thuê. Bảo hiểm Trách nhiệm pháp lý công cộng là cần thiết khi đảm nhận mỗi phân xưởng hoặc hoạt động nghệ thuật liên quan đến thành viên của công chúng, ở trung tâm cộng đồng, công viên ngoài trời và trường học. Không có bảo hiểm, nếu một người bị thương hoặc thiết bị bị vỡ, nghệ sĩ có thể phải chịu trách nhiệm cá nhân.
Việc Liên minh Châu Âu tăng thuế VAT về bán hàng nghệ thuật từ 2.5% lên 5% bị phản đối trong nhiều năm bởi những người buôn bán và sưu tầm ở Vương Quốc Anh, những người lo sợ sẽ bị mất đi vị trí thống trị của họ tại thị trường Vương Quốc Anh.
4. Pháp luật về biểu diễn nghệ thuật và âm nhạc ở Vương Quốc Anh
Luật Nhà hát 1968 đã bãi bỏ vai trò của văn phòng Hoàng gia Anh và cơ quan kiểm duyệt đối với kịch bản tại nhà hát. Những buổi trình diễn khiêu dâm vẫn bị cấm và những người có liên quan có thể phải chịu trách nhiệm pháp lý bị khởi tố bởi Cơ quan Dân sự nếu các từ ngữ và hành động của vở kịch cấu thành nên hành vi phạm pháp (như hành động khiêu dâm, sự khích động đến căm thù chủng tộc hoặc sự khiêu khích dẫn tới sự rạn nứt hòa bình). Họ cũng có thể chịu trách nhiệm cho hành động dân sự phỉ báng.
Luật Giấy phép giải trí 2003 về điều chỉnh luật giải trí và pha chế rượu hoặc các loại nước giải khát vào ban đêm đã đi vào thực hiện ở Liên Hiệp Anh. Theo hệ thống này, khái niệm về giấy phép giải trí công cộng riêng biệt biến mất, nghĩa là chỉ có giấy phép riêng lẻ sẽ cần thiết để cung cấp rượu, đưa ra hoạt động giải trí (như biểu diễn nhạc sống, hòa nhạc, nhảy hoặc chiếu phim), cung cấp đồ uống ban đêm hoặc bất kì sự kết hợp nào giữa các hoạt động trên (nó bãi bỏ Luật Kỷ niệm ngày Chủ nhật, Luật Giải trí ngày Chủ nhật, Luật Nhà hát ngày Chủ nhật và một số phần trong Luật Nhà hát 1968).
5. Luật Di sản văn hóa của Vương Quốc Anh
Luật Bảo tàng 1845 trao quyền cho các hội đồng thành phố đánh thuế 0,25 penny trên tổng thu nhập của một người dân để cung cấp cho hoạt động bảo tàng công cộng. Đạo luật Di sản Quốc gia 1983 làm sáng tỏ sự quản lý di sản và thành lập Di sản Liên Hiệp Anh (chính thức được biết là Ủy ban Tòa nhà và Công trình kỷ niệm Lịch sử cho Liên Hiệp Anh). Các tòa nhà có đặc trưng cụ thể về kiến trúc hoặc lịch sử được “ghi vào danh sách” theo các cấp độ cụ thể của tầm quan trọng tương ứng với các Bộ ngành chính phủ hoặc các cơ quan được chỉ định ở cả bốn quốc gia của Vương quốc Anh. Các Bộ ngành chính phủ cũng chịu trách nhiệm soạn ra kế hoạch về công trình cổ và đưa ra cấp độ bảo vệ tương tự cho các tòa nhà được “ghi vào danh sách”. Hiện tại có khoảng 20.000 cổng vào (khoảng 31.400 khu vực) trong kế hoạch cho Liên Hiệp Anh. Các cơ quan lên kế hoạch địa phương tại Anh và chính phủ trung ương ở Bắc Ireland có nghĩa vụ pháp luật chọn lựa, như các khu vực “bảo tồn” những địa điểm đó vì những lợi ích lịch sử hoặc kiến trúc đặc biệt. Di sản Liên Hiệp Anh cho đến nay đã ghi chép hơn 9.400 khu vực bảo tồn ở Liên Hiệp Anh.
Các cơ quan và Ban ngành chính hỗ trợ công việc của cơ quan chính phủ trung ương bảo vệ môi trường lịch sử là Di sản Liên Hiệp Anh, Scotland Lịch sử, các công trình kỷ niệm Lịch sử xứ Wales, và Cơ quan Môi trường Bắc Ireland (NEIA). Họ hủy bỏ các trách nhiệm pháp lý liên quan đến bảo tồn, bảo vệ và duy trì các công trình cổ xưa, các tòa nhà lịch sử và các khu vực bảo tồn.
Ở Scotland, cơ quan đảm nhận các chức năng này, Scotland lịch sử, cũng là một phần của Chính phủ Scotland và trực tiếp chịu trách nhiệm trước các Bộ trưởng Scotland. Trách nhiệm ghi chép lại các di sản văn hóa đã được xây dựng ở Scotland thuộc về Ủy ban Hoàng gia về Các công trình Lịch sử và Cổ xưa của Scotland (RCAHMS). Cục Kiến trúc và Địa điểm của Chính phủ Scotland làm việc liên quan mật thiết với Scotland Lịch sử, RCAHMS và các chủ thể tương ứng khác về vấn đề ảnh hưởng phương thức bền vững để thiết kế, các vấn đề liên quan đến các tòa nhà mới tại các khu vực lịch sử và chất lượng của môi trường được xây dựng mở rộng có liên quan đến các công trình lịch sử.
Quỹ Kỷ niệm Di sản Quốc gia cung cấp các hỗ trợ tài chính đối với sự tiếp nhận, duy trì và bảo tồn các tòa nhà, đất đai, công trình nghệ thuật và các đối tượng khác có tầm quan trọng lớn đối với di sản quốc gia. Một cơ quan độc lập, Cơ quan Quốc gia, chịu trách nhiệm đối với hơn 300 ngôi nhà và khu vườn lịch sử và 49 công trình và nhà máy công nghiệp trong Liên Hiệp Anh mở cho công chúng (nó cũng trông coi các khu rừng, gỗ, đầm lầy, bãi biển, nông trại, cao nguyên, đảo, các di tích khảo cổ, lâu đài, dự trữ tự nhiên và các ngôi làng). Nó được tài trợ chủ yếu từ hội phí thành viên và khoản thu nhập tạo ra từ việc bán các sản phẩm, đồ lưu niệm… Cơ quan Quốc gia cho Scotland, một tổ chức từ thiện độc lập, chịu trách nhiệm tương tự cho 128 địa điểm dọc suốt Scotland. Một số lượng lớn các tòa nhà lịch sử và khu vực khảo cổ học thuộc sở hữu tư nhân