Mục lục bài viết
- 1. Mẫu tóm tắt truyện thánh gióng ngắn gọn nhất (Mẫu số 1)
- 2. Mẫu tóm tắt truyện thánh gióng hay nhất (Mẫu số 2)
- 3. Mẫu tóm tắt truyện thánh gióng chính xác nhất (Mẫu số 3)
- 4. Mẫu tóm tắt truyện thánh gióng ý nghĩa nhất (Mẫu số 4)
- 5. Mẫu tóm tắt truyện thánh gióng ý nghĩa nhất (Mẫu số 5)
- 6. Mẫu tóm tắt truyện thánh gióng chọn lọc (Mẫu số 6)
1. Mẫu tóm tắt truyện thánh gióng ngắn gọn nhất (Mẫu số 1)
Truyện ngày xưa tương truyền được cha ông ta kể lại rằng ở xã Phù Đổng có một dấu chân khổng lồ nằm trên một tảng đá. Đó được dân gian cho biết là dấu chân của ông Gióng hay cách gọi khác là Ông Đổng (cậu bé từ khi chào đời đã không khóc và lớn nhanh như thổi sau đó xung phong ra trận để đánh đuổi Giặc Ân). Dân gian tương truyền nhau rằng Ông Đổng cao lớn một cách lạ thường: đầu đội trời, chân đạp đất, vai chạm mây, trông dáng vẻ của ông rất hiên ngang khi ông đắp đá tạo nên đồi núi, đào cát thì thành sông, cào đất biến thành cả khu đồng lúa thẳng cánh cò bay. Dưới ngòi bút pháp nghệ thuật của truyện cổ dân gian đã miêu tả giọng của ông vang hơn tiếng sấm (rất to lớn), bước chân ông đạp rung cả đất trời (tàn đầy khí thế), mắt ông đi vụt qua như ánh chớp (sáng rực như những vì sao), hơi thở thì phát ra mây mưa, gió bão (sức khỏe phi thường). Các dấu tích do ông Đổng bỏ lại và còn đến ngày nay nơi như gò Bình Tân, núi Khám, núi Sóc Sơn, làng Gióng Mốt. Hàng năm, đúng ngày mùng 9 tháng 4 âm lịch là ông Đổng thường về bẻ cà tạo ra mưa, sấm giật liên hồi. Ở làng Gióng Mốt còn có một bà lão đã lớn tuổi lắm nhưng mãi không có con, bà sinh sống đơn độc trong một túp lều tranh rách nát. Bầu ngày, bà đi ra vườn chăm bón ruộng cà rồi ra đồng bắt ốc và mang đến chợ bán nhằm có tiền mua gạo, tự nuôi sống bản thân. Trong một đêm giông bão, mưa như trút nước ông Đổng xuống lấy cà đã lưu lại nhiều dấu chân lớn ngay trong vườn. Sáng hôm sau, khi bà lão trở lại vườn chăm bón ruộng cà đã thấy nhiều dấu chân khác nhau, lớn ơi là to khiến bà vô cùng kinh ngạc, bèn giơ chân lên để kiểm tra và cách đấy không xa thì bà có bầu. Bà bỏ lên rừng Trai Mòn, được chín tháng mười ngày thì bà phát hiện thi thể ông Đổng ngay dưới một gốc cây lớn, trên một cái gò đất nhô lên giữa một cái đầm và bà gọi tên người con trai ấy là Gióng. Ngay từ hôm đó, trời tạo nên vô số tôm, cua, cá giúp bà có được nguồn sữa nuôi dưỡng con và hóa đá làm bồn để bà tắm rửa cho con, biến thành chõng tre để ru con ngủ. Trong ba năm liền, ông Đổng chỉ nằm im trên một chiếc chõng tre, không khóc không kêu. Tức là khi đất nước có giặc Ân đến xâm chiến thì ông Đổng đã bước từ chõng tre, vươn vai rồi hóa trở thành một chàng trai cao to khỏe mạnh và xin mẹ theo đánh giặc Ân. Cũng bởi lẽ ấy nên ông cha mới có câu hát ví nổi tiếng này:
Trời thương Bách Việt sơn hà
Trong nơi thảo mãng nảy ra kỳ tài
(Người anh hùng làng Gióng – Cao Huy Đỉnh)
>> Xem thêm: Top 10 bài văn kể lại truyện Thánh Gióng bằng lời văn của em hay nhất
2. Mẫu tóm tắt truyện thánh gióng hay nhất (Mẫu số 2)
Dân gian xưa có tương truyền lại một câu chuyện rằng vào đời Hùng Vương thứ mười sáu, ở làng Gióng (xã Phù Đổng) có hai vợ chồng ông lão đều chịu khó, chăm chỉ làm việc và rất hiền lành. Họ sống ngày qua ngày tháng qua tháng hạnh phúc bên nhau nhưng ngặt một nỗi qua một thời gian rất lâu mà mãi mà hai vợ chồng vẫn không có con mặc dù họ rất chăm đi chùa cúng bái, công đức. Tình cờ một hôm nọ, bà lão đi ra một cái đồng và ở đây bà nhìn thấy có một vết chân khá lớn và không giống với chân của người bình thường. Bà rất thấy làm lạ và bà đã dẫm đôi chân của mình vào chiếc dấu chân đó, nhưng khi muốn nhấc chân lên thì bà không thể nào nhấc được vì nó rất nặng. Mười hai tháng sau khi chuyện qua đi và bà đã quay trở lại nhà sống cuộc sống như người bình thường, thì bà hạ sinh được một cậu con trai khôi ngô tuấn tú, trắng trẻo. Nhưng lạ thay! Thi chào đời cậu bé đã không khóc và ba năm sau cậu bé cũng không biết khóc, hay cười, cứ bạ đâu ngủ đấy điều đó làm bà cảm thấy rất lo lắng và hoảng sợ. Bấy giờ, giặc Ân tràn vào bờ cõi nước việt. Thế giặc rất hung hãn lại hay quấy nhiễu yêu sách khiến nhà vua lo sợ cực độ và cử sứ giả đi kêu khắp thiên hạ xin tài diệt giặc. Khi thấy sứ giả gọi, Gióng xin tài diệt giặc và bắt nhà vua hãy mang vũ khí mà giết giặc. Nhà vua vô cùng mừng rỡ và cử người đến đem ngay vũ khí cho Gióng giết giặc. Từ khi Gióng gặp gỡ sứ giả bỗng nhiên trở nên lạ thường, ăn uống nhiều cũng không được và to nhanh hơn trước. Sứ giả đem vũ khí cho Gióng mặc áo giáp sắt, đi ngựa sắt, trên tay mang roi sắt ra trận đánh giặc. Giặc chết như ngả rạ vì roi sắt đã đứt, Gióng chặt những bụi tre bên đường thành vũ khí giết hết giặc. Khi phá xong kẻ thù, Gióng lên núi Sóc và phi vút về trời. Dấu tích còn lại của trận chiến năm xưa là các ao hồ và bụi tre vàng ươm. Nhân dân lập đền thờ phụng rồi gọi Gióng là Phù Đổng Thiên Vương.
>> Tham khảo: Soạn bài Thánh Gióng? Tóm tắt truyệnThánh Gióng? Ngữ văn lớp 6
3. Mẫu tóm tắt truyện thánh gióng chính xác nhất (Mẫu số 3)
Truyền thuyết "Thánh Gióng" kể chuyện một cậu bé làng Gióng. Ngày xưa, ở làng Gióng có hai vợ chồng nhà giàu và nhà nghèo khó, họ đã sống với nhau nhiều năm vẫn không có con, hai ông bà ngày đêm mong mỏi có một đứa con để bế. Và niềm mong ước bấy lâu đó cuối cùng cũng thành sự thật. Một hôm, bà mẹ ra ngoài đồng giống hàng hôm, bà phát hiện một vết chân to giữa đồng liền nhấc người dậy đi kiểm tra. Mười hai tháng sau bà hạ sinh ra một cậu trai khôi ngô tuấn tú. Bà đặt tên là Gióng. Nhưng kỳ lạ là, đứa bé đã lên ba vẫn không nghe nói chuyện, không chịu ăn, không biết ngủ, bạ đâu nằm đó. Khi giặc Ân xâm lấn bờ cõi, vua Hùng phái sứ giả đến cầu xin sự trợ giúp của hiền tài giữ nước. Đứa bé nghe tiếng loa của sứ giả, chợt đứng lên rồi dõng dạc gật đầu: "Mẹ ơi gọi sứ giả đến đây". Sứ giả hỏi thì chú bé trả lời: "Ông hãy tâu với vua mua cho tôi một con ngựa sắt, một cây roi sắt và một chiếc áo giáp sắt, chúng ta sẽ dễ dàng giết chết lũ giặc này". Sứ giả vừa mừng, lại sợ liền chạy ngay về báo cáo với nhà vua. Nhà vua cho người ngày đêm lo đầy đủ những thứ mà chú bé yêu cầu. Gạo ngày ấy các chú bé lớn hơn có thổi cơm đến đâu cũng không thiếu. Dân làng cũng đóng góp gạo thổi cơm chung sức một lòng giúp Gióng đánh thắng giặc. Đến ngày giặc kéo sang thì sứ giả mang theo mọi thứ Gióng muốn. Nên Gióng vỗ vai một cái biến thành một tráng sĩ đi đánh giặc. Gióng đánh ở đâu giặc đuổi đến đó, cây roi sắt gãy nên Gióng nhổ bụi tre bên đường để chém giặc. Thế giặc thấy vậy thì rất kinh hồn bạt vía, rối loạn và tan vỡ thua trận. Đám quân địch dẫm đạp lẫn nhau rồi rút lui. Gióng thúc ngựa chạy theo đến chân núi Sóc Sơn. Gióng quay mặt lại phía đình làng, ngẩng đầu vái mẹ ba cái và chạy về trời. Để tưởng niệm người tráng sĩ có công dẹp yên giặc Ân xâm lăng. Nhà vua phong là Phù Đổng Thiên Vương và dựng đền thờ phụng ngay tại quê nhà.
>> Tham khảo: Đóng vai Thánh Gióng kể lại câu chuyện Thánh Gióng siêu hay
4. Mẫu tóm tắt truyện thánh gióng ý nghĩa nhất (Mẫu số 4)
Ngày xửa ngày xưa, khoảng thời vua Hùng Vương thứ sáu, có một đôi vợ chồng lớn tuổi sống hạnh phúc nhưng vẫn không có lấy một mụn con. Cho đến một ngày, người vợ đi chơi đồng về bỗng nhiên phát hiện một dấu chân lớn khác thường. Điều đó rất đáng làm ngạc nhiên, bà đưa chân đó vào ướm thử để đo xem dấu vết chân mình to ở cỡ nào. Thời gian cứ trôi đi và cô vợ không hề nhớ về vết chân ngày xưa nhưng rồi bỗng một ngày bà có thai. Hai vợ chồng bà lão vui mừng khôn xiết khi bà sinh ra một cậu bé kháu khỉnh và khỏe mạnh. Ấy vậy mà đứa trẻ đó sau khi đẻ xong lại chả biết nói chuyện, cũng không học đi, không tập bò nên bà nằm đâu thì nó ngủ đấy. Hai ông bà từ vui mừng khi đẻ ra con đến lo âu, buồn rầu cho con. Lúc này, giặc Ân tràn qua xâm chiếm nước Việt Nam. Chúng khiến cho đời sống nhân dân hết sức khó khăn và tình cảnh đất nước lúc bấy giờ đang vào thế "nghìn cân treo sợi tóc". Nhà vua sai sứ giả đi đăng tin khắp nơi, để tìm kiếm người tài giỏi đưa đến cứu đất nước. Sứ giả đi bán tin cuối cùng cũng đến làng Gióng. Nghe tiếng sứ giả, cậu bỗng khóc kêu mẹ: "Mẹ à, mẹ đã gọi sứ giả đến đây giúp con". Thấy đứa con trai sau bao nhiêu tháng ngày không khóc, không cười, giờ bỗng mở miệng kêu mẹ, hai ông bà vui mừng khôn xiết, bèn cho sứ giả đến ngay. Khi sứ giả đến nhà, cậu bé đã lập tức yêu cầu sứ giả phải về báo cáo với vua có đầy đủ các vũ khí chuẩn bị để chống giặc: Ngựa sắt, áo sắt và miếng giáp sắt sẽ giết được bọn giặc xâm lăng. Sứ giả mừng rỡ trở về báo cáo với nhà vua ngay. Nhà vua cũng đồng ý ngay theo lời cậu bé. Càng lạ thay, Thánh Gióng sau khi gặp gỡ với sứ giả của nhà vua lại lớn nhanh hơn nhiều, cơm cha mẹ cùng dân làng nấu cho cậu bé cũng không đủ đầy, quần áo chẳng mấy chốc đã phủ kín cả. Cậu bé vì vậy đã hóa trở thành một chàng trai cao lớn, cường tráng và hào khí ngút trời. Không bao lâu, nhà vua sai người mang về làng tất cả các thứ gì Gióng muốn. Nhận được đồ vua cho, Gióng lại lên đường chống giặc. Cậu đi đến đâu đập tan quân giặc ở đó. Khi gậy sắt đứt, Gióng bèn nhổ một bụi cỏ ven đường làm sạch đám giặc ngoại xâm. Một hôm, ngựa của Gióng đã đến chân núi Sóc, Thánh Gióng bèn tháo ra bộ giáp sắt đang khoác và cưỡi ngựa sắt phi vút lên trời. Sau đấy, nhằm tưởng nhớ về công lao của Gióng, nhà vua đã cho người mang đến thờ cúng viên tướng ngay tại quê nhà của ông. Cho đến ngày nay, cũng còn khá nhiều dấu tích năm xưa được giữ nguyên vẹn và vào tháng 4 hàng năm, người ta thường về đền của Phù Đổng Thiên Vương để tưởng niệm ông.
>> Tham khảo: Đoạn văn cảm nghĩ về nhân vật Thánh Gióng lớp 6 chọn lọc hay nhất
5. Mẫu tóm tắt truyện thánh gióng ý nghĩa nhất (Mẫu số 5)
Ngày xưa, ở làng Gióng có hai vợ chồng nhà giàu và nhà nghèo khó, họ đã sống với nhau nhiều năm vẫn không có con, hai ông bà ngày đêm mong có một đứa con để nối dõi. Quý tử niềm mong ước bấy lâu của cuối cùng cũng thành sự thật. Một hôm, bà mẹ ra ngoài đồng như thường hàng hôm, bà phát hiện một vết chân to giữa đồng liền nhấc người dậy đi kiểm tra. Mười hai tháng sau bà hạ sinh ra một cậu trai khôi ngô tuấn tú. Bà đặt tên là Gióng. Nhưng kỳ lạ là, đứa bé đã lên ba vẫn không hề lớn, không được ăn, không biết nói, bạ đâu ngủ đó. Khi giặc Ân xâm lấn bờ cõi, vua Hùng phái sứ giả đến cầu xin sự trợ giúp của hiền tài giữ nước. Đứa bé nghe tiếng loa của sứ giả, chợt hét lên rồi lại hỏi tiếp theo: "Mẹ muốn gọi sứ giả đến đây". Sứ giả vào, đứa bé nói: "Ông hãy bảo với vua mua giúp ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ có thể phá được bọn giặc này". Sứ giả vừa mừng rỡ, vừa sợ hãi, quay ngay lại tâu với nhà vua. Nhà vua sai người ngày đêm làm việc với từng thứ do chú bé đòi hỏi. Từ ngày đó, chú bé lớn nhanh đến nỗi nấu cơm nhiều lắm cũng không hết. Dân làng phải đóng góp gạo nấu cơm chung sức một lòng cùng Gióng đánh thắng giặc. Đường ngày giặc đánh đến nơi, sứ giả đem theo các thứ Gióng cần. Bỗng Gióng vươn vai một cái hóa làm một tráng sĩ để giết giặc. Gióng đánh ở đâu giặc chạy đến đấy, bỗng nhiên roi sắt đứt, Gióng chặt cây tre bên đường đi chém giặc. Thế giặc hỗn loạn, tan rã. Đám quân địch dẫm đạp lẫn nhau rồi rút lui. Gióng thúc ngựa chạy theo đến chân núi Sóc Sơn. Gióng quay mặt lại phía đình làng, ngẩng đầu vái mẹ ba cái và đi về trời. Để ghi nhớ người tráng sĩ có công dẹp yên giặc Ân xâm lăng. Nhà vua phong là Phù Đổng Thiên Vương và dựng đền thờ phụng ngay tại quê nhà.
6. Mẫu tóm tắt truyện thánh gióng chọn lọc (Mẫu số 6)
Giặc tan, Gióng một mình một ngựa leo đến đỉnh núi và phóng vút lên trời. Nhân dân lập đền thờ phụng và mỗi năm tổ chức hội làng để tưởng niệm. Các ao hồ và có cả rặng tre cũng là những dấu tích về trận chiến của Gióng năm xưa. Vào đời vua Hùng Vương thứ sáu. Ở làng Gióng có hai vợ chồng ông lão rất giỏi buôn bán, cũng có tiếng là thông minh nhưng vẫn không có con. Một hôm bà vợ ra ngoài đồng xỏ chân vào một vết chân to rồi về thụ thai và mười hai tháng sau đẻ được một cậu con trai khôi ngô. Điều kỳ diệu là dù đã hơn ba tuổi, cậu bé chẳng hề nói mà cũng không ngừng khóc cười. Giặc Ân xuất hiện ngoài bờ cõi, cậu bé bỗng nhiên lại bảo muốn tự mình chống giặc. Cậu lớn bổng hơn. Cơm ăn nhiều cũng không đủ, áo chưa mặc hết đã rách, bà con lại đóng góp cơm gạo nuôi nấng cậu. Giặc đến, cậu bé đổi vai trở thành một tráng sĩ, khoác giáp sắt, đi ngựa sắt, dùng roi sắt lao ra đánh giặc. Roi sắt Gióng bẻ bên đường cũng đã gãy, Gióng liền bẻ đứt từng bụi tre bên đường đánh tan tành quân giặc. Giặc tan, Gióng một mình một ngựa leo đến đỉnh núi và phóng vút lên trời. Nhân dân lập đền thờ cúng và mỗi năm tổ chức hội làng để tưởng niệm. Các ao hồ và nhiều rặng tre đằng ngà vàng óng đó là những dấu tích trong trận chiến của Gióng năm xưa.