Mẫu 01. Kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong cổ tích/truyền thuyết mà em đã học

Tôi rất vui khi được chia sẻ với bạn về trải nghiệm thú vị của bạn trong giấc mơ kì lạ về Thạch Sanh và thế giới cổ tích. Câu chuyện này thực sự đầy màu sắc và hấp dẫn. Hãy để tôi giúp bạn viết thêm chi tiết và mở rộng câu chuyện này:

Tối hôm qua, sau khi xem xong bộ phim hoạt hình truyện cổ tích Thạch Sanh, tâm trạng của em vẫn tràn đầy hào hứng. Em đã ngả mình xuống giường, đặt đầu lên gối, và bắt đầu trôi vào giấc ngủ. Điều kỳ lạ là em đã nhanh chóng rơi vào giấc mơ sâu và sống động.

Em thức dậy trong một thế giới hoàn toàn khác biệt, với mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm và thần bí. Trang phục em mặc giống như trang phục của nhân vật Thạch Sanh trong truyện cổ tích, với bộ quần áo gụ truyền thống và đầu quấn khăn. Dưới chân, em đi trên con đường đất mà không còn nhớ từ khi nào đã thấy nó.

Chợt, tiếng hò reo vang lên từ xa: "Thạch Sanh đến rồi! Thạch Sanh đến rồi!" Em quay đầu nhìn và thấy một người đang tiến tới, cùng với những người dân địa phương hô hào chào đón anh. Trước mắt em, đó chính là Thạch Sanh, chàng trai hùng mạnh, với thân hình cao lớn và cơ bắp cuồn cuộn. Anh ta chỉ mặc một mảnh khố, trông vô cùng mạnh mẽ và quyến rũ. Anh ta bước đi với vẻ hiên ngang và tự tin, tay cầm chiếc rìu lưỡi sáng loáng và cây cung vàng chói lóa.

Thạch Sanh không ngần ngại, anh ta hô to: "Đại bàng và chằn tinh! Các ngươi đừng hòng hại người, có ta ở đây, ta sẽ diệt trừ các ngươi!" Tiếng nói đó vang xa, và em thấy cảnh quay bắt đầu thay đổi.

Khi đó, em đang ngồi dưới bóng một cái gốc đa cổ thụ. Em bỗng thấy có một người mặc long bào đi cùng một đoàn quân lớn đi qua. Em đứng lên và chào hỏi, không ngờ rằng người đó lại nói: "Chào, bạn có biết không, bạn chính là Thạch Sanh đấy!" Em nhớ rằng trong giấc mơ, anh ta mặc trang phục truyền thống của Thạch Sanh và có vẻ giống hệt nhân vật trong truyện cổ tích.

Vui sướng và phấn khích, em bắt đầu trò chuyện với Thạch Sanh. "Hóa ra bạn đã trở thành vua rồi à?" em hỏi. Thạch Sanh gật đầu với vẻ mặt buồn tiếc và nói: "Đúng vậy, tôi đã trở thành vua. Nhưng mẹ con nhà Lý Thông đã không qua được sự trừng phạt của trời đất. Tôi đã rộng lòng tha thứ để họ về quê bình yên sống tiếp."

Sau đó, Thạch Sanh đề nghị em đi cùng đoàn quân vào trong cung để được dạy võ và học văn, trở thành người có ích cho xã hội. Em không ngần ngại đồng ý và đi theo Thạch Sanh, hy vọng rằng em cũng có thể học được những bài học quý báu từ anh ta.

Sáng tỉnh, em tỉnh giấc và trở lại thế giới thực tại. Tuy đã mất đi một thế giới cổ tích đầy kỳ diệu, nhưng em vẫn mang trong mình niềm phấn khích và hi vọng về việc học võ nghệ và học văn. Em không thể không chia sẻ câu chuyện giấc mơ đầy thú vị này với bạn bè, và mọi người đều lấy làm thích thú và kỳ diệu trước sự kết nối giữa em và Thạch Sanh trong thế giấc đầy màu sắc của em.

 

Mẫu 02. Kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong cổ tích/truyền thuyết mà em đã học

Môn học mà tôi yêu thích nhất là môn Văn, và đó là bởi vì nó mang đến cho tôi những trải nghiệm thú vị qua việc đọc nhiều loại truyện khác nhau. Trong môn Văn, tôi được đắm chìm vào thế giới của câu chuyện cổ tích, truyền thuyết và truyện cười, và một trong những ký ức đặc biệt nhất liên quan đến môn này là một giấc mơ không thể quên.

Một đêm, sau khi đọc những câu chuyện truyền thuyết đầy hấp dẫn, tôi đã ngủ thiếp mê mải. Trong giấc mơ đó, tôi nhận thấy mình đang đi vào một xứ sở hoàn toàn xa lạ. Xung quanh tôi, mây trắng phủ đầy bầu trời, và mùi thơm của hoa cỏ lan tỏa quanh. Khung cảnh này giống như một thiên đàng, nơi mà các vị thần tiên trong truyền thuyết thường sinh sống.

Khi tôi đang ngạc nhiên trước cảnh quan này, một người tráng sĩ vóc dáng cao to, mạnh mẽ bước đến gần tôi. Người đó mặc áo giáp sắt, giống như trong truyền thuyết về Thánh Gióng. Tôi hỏi:

- Ông có phải là ông Gióng không ạ?

Người tráng sĩ mỉm cười và xác nhận:

- Đúng, ta chính là Thánh Gióng đây. Sao cháu lại biết ta?

Tôi vui mừng trả lời:

- Cháu đang học về truyền thuyết Thánh Gióng đấy ạ! Hôm nay, cháu được gặp ông ở đây. Cháu có thể hỏi ông vài điều mà cháu đang thắc mắc được không ạ?

Thánh Gióng đồng ý và nói:

- Được cháu cứ hỏi.

Tôi tiếp tục:

- Ông ơi, vì sao sau khi đánh thắng quân xâm lược, ông không trở về quê nhà mà lại bay lên trời? Hay ông chê quê cháu nghèo, không bằng xứ thần tiên này?

Thánh Gióng giải thích:

- Không, ta muốn được ở cùng họ, nhưng vì ta là con trưởng của Ngọc Hoàng nên phải trở về thiên đình sau khi hoàn thành sứ mệnh.

Tôi tiếp tục hỏi:

- Thế ông nhớ cha mẹ ông ở dưới kia không?

Thánh Gióng đáp:

- Có chứ, cha mẹ đã từng mang nặng đẻ đau ra ta, ta rất biết ơn họ. Những ngày tháng ta chưa biết đi, chưa biết nói, họ không hề ghét bỏ ta mà vẫn yêu thương ta. Ta rất muốn có ngày nào đó trở về báo đáp ơn nghĩa của cha mẹ. Cũng chính vì điều đó mà ta đã cố gắng đánh tan quân xâm lược để cha mẹ ta và nhân dân được sống trong tự do, thanh bình.

Tôi hiểu và nói:

- Ồ, giờ thì cháu hiểu rồi. Ông đã báo đáp công nuôi dưỡng cha mẹ mình bằng việc đánh đuổi quân xâm lược.

Thánh Gióng đồng tình:

- Đúng vậy, đó là một trong những cách thể hiện lòng hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ đấy.

Cuộc gặp gỡ này giúp tôi hiểu sâu hơn về tinh thần hiếu thảo, lòng biết ơn cha mẹ, và ý nghĩa của việc học tập. Môn Văn không chỉ giúp tôi hiểu về những câu chuyện hấp dẫn mà còn mang đến cho tôi những bài học quý báu về cuộc sống và nhân cách. Giấc mơ về Thánh Gióng đã để lại trong tôi những dấu ấn khó quên, và tôi sẽ luôn nhớ và trân trọng những giá trị mà môn Văn đã truyền đạt.

 

Mẫu 03. Kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong cổ tích/truyền thuyết mà em đã học

Những ngày hè là thời gian tuyệt vời để thư giãn và thả hồn vào thế giới của những câu chuyện cổ tích. Điều đặc biệt hơn là bạn đã đạt danh hiệu học sinh giỏi và được mẹ mua tặng quyển "Truyện cổ tích Việt Nam," một món quà tuyệt vời giúp bạn khám phá thêm thế giới huyền ảo của các câu chuyện truyền thống Việt Nam.

Một buổi sáng trong những ngày nghỉ hè, khi tôi đang mơ màng nằm đọc truyện, tôi đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng hát và nụ cười rộn ràng của lũ trẻ. Tôi bất ngờ nhìn quanh và thấy một đám trẻ đang vui đùa ngay trước mặt tôi. Chúng đứng lại khi tôi tiến tới và dường như ngạc nhiên khi thấy tôi mặc trang phục khác biệt. Có một cậu bé mặt mũi thông minh và sáng sủa đã đến gần và hỏi: "Chị là ai?" Tôi trả lời: "Mình tên là Thúy, còn em?" Tuy cậu bé chưa kịp đáp lại, nhưng lũ trẻ đã nhảy lên và đồng thanh hô: "Đó là cậu bé thông minh!"

Sự ngạc nhiên và vui mừng của tôi không giới hạn khi biết rằng tôi đang đứng trước cậu bé thông minh, người đã giúp dân làng vượt qua những câu đố khó của vua và bảo vệ đất nước. Tôi khen ngợi cậu bé với những từ lời ngợi ca: "Chị rất thích những câu trả lời của em. Em không sợ gặp vua hay bất kỳ ai, luôn tự tin đối đáp những câu đố đầy oan trái của nhà vua. Trí thông minh của em đã cứu dân làng và bảo vệ đất nước khỏi sự thù địch của ngoại bang. Câu trả lời của em trước sứ thần khiến họ đều sợ hãi và tôn trọng đất nước Việt Nam, dù nó nhỏ bé nhưng không thiếu người tài."

Cậu bé nhìn tôi, đưa tay gãi đầu và thốt lên: "Chị cứ khen em mãi thế, nhưng đất nước ta không thiếu nhân tài. Em thấy các bạn học sinh hiện nay rất giỏi, mang về cho đất nước nhiều giải thưởng quốc tế. Các bạn đã làm cho thế giới biết đến Việt Nam qua những giải vàng trên đấu trường quốc tế."

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Làm sao em biết?" Cậu bé trả lời: "Vì em thích học hỏi, nên thường đến xem các bạn học tập. Em cảm thấy vui khi thấy ngày càng nhiều bạn học sinh giỏi, họ giỏi nhưng cũng khiêm tốn và ngoan ngoãn. Nhưng bây giờ, chị hãy chơi cùng với chúng tôi đi." Cậu bé nắm tay tôi và chúng tôi cùng nhau tham gia vào cuộc vui của đám trẻ. Chúng tôi giải các câu đố, đùa nghịch với nhau và cười đùa thật vui vẻ. Thậm chí, tôi còn được cậu bé và lũ trẻ làm món khoai lang nướng vùi trong lá khô để thưởng thức. Một buổi chiều ấm áp và đáng nhớ, tôi quên mất cả thời gian.

Khi ánh mặt trời dần khuất sau núi, lũ trẻ phải về nhà. Tôi vẫn đứng đó, nhìn theo họ với một cảm giác tiếc nuối, không biết khi nào mới có dịp gặp lại. Nhưng bất ngờ, tôi cảm nhận tiếng mẹ đang gọi tôi: "Thúy ơi, dậy đi con. Sao lại nằm đọc sách mà ngủ thế này chứ?" Tôi tỉnh giấc và trở về thế giới hiện thực, nhưng sẽ khó quên được cuộc gặp gỡ thú vị và bất ngờ này với cậu bé thông minh và lũ trẻ hồn nhiên trong giấc mơ.

 

Mẫu 04. Kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong cổ tích/truyền thuyết mà em đã học

Trong giấc mơ ngắn ngủi, tôi thấy mình bị lạc giữa một khu rừng lớn, cây cao cao bốn bề, và bầu trời xanh thẳm bao la trên đầu. Tôi cảm thấy mình đơn độc và bắt đầu lần đường trong rừng để tìm ra bờ suối, hy vọng sẽ gặp được ai đó có thể chỉ đường.

Mặc dù đã đi khá lâu, nhưng tôi vẫn không thể tìm thấy dấu vết nào của con người. Ánh nắng mặt trời đã nghiêng chiều, và tôi cảm thấy mệt mỏi và khát khao nước. Cuối cùng, tôi nhận ra tiếng suối rì rào và đến gần thì bất ngờ phát hiện mình đã rất khát, tay chân và cơ thể đang rất mệt mỏi.

Khi tôi vừa bắt đầu múc nước và đưa tay vào nguồn suối, tôi bỗng thấy có một bà lão đứng ngay trước mặt tôi. Bà lão có mái tóc bạc phơ, ánh mắt biểu cảm phúc hậu và yên bình. Tôi bất ngờ và hoảng hốt, nhưng bà lão trông vẻ mặt thân thiện.

Tôi ngập ngừng và trả lời:

- Dạ! Cháu... cháu...

Bà lão mỉm cười và nói:

- Cháu đừng sợ!

Tôi hỏi tiếp:

- Dạ! Thế bà là ai ạ?

Bà lão đáp:

- Bà là thủy tổ của người Việt cháu ạ!

Tôi cảm thấy mình hiểu rồi và nói:

- A! Cháu hiểu rồi! Bà chính là mẹ Âu Cơ.

Bà lão gật đầu và khen ngợi:

- Cháu ngoan lắm. Nào, có điều gì cháu chưa hiểu, cháu cứ hỏi bà đi.

Tôi tiếp tục:

- Dạ! Tại sao ngày xưa bà lại lập con trưởng làm vua khi đưa năm mươi con lên núi ạ?

Bà lão giải thích:

- Vì đất nước của chúng ta rộng lớn và cần một người đứng ra cai quản non sông, đảm bảo rằng đất nước có chủ quyền. Con trưởng được lựa chọn để đảm nhận trách nhiệm này.

Tôi tiếp tục hỏi:

- Thế còn những người con còn lại, tại sao bà lại cho mỗi người đi cai quản một phương trời?

Bà lão trả lời:

- Đó là cách để chúng ta bảo vệ và mở rộng đất đai, lãnh thổ của mình. Mỗi phương trời sẽ có người chịu trách nhiệm và đóng góp cho đất nước. Đặc biệt, khi có việc quan trọng xảy ra, cả nước Nam bắc, miền xuôi miền ngược đều sẽ đoàn kết và giúp đỡ nhau.

Tôi cảm ơn bà và nói:

- Dạ, cháu hiểu rồi. Cảm ơn bà nhiều ạ!

Bà lão nói:

- Thôi bây giờ, bà sẽ đưa cháu về nhà. Hãy học tập tốt để làm những điều có ích cho đất nước, cháu nhé!

Sau đó, tiếng mẹ tôi gọi tôi dậy, và tôi tỉnh dậy trong sự ngạc nhiên. Mẹ tôi ra chiều, không hiểu vì sao tôi trông hạnh phúc. Bên ngoài, cơn gió thu vẫn thổi mát và nhẹ, những chiếc lá vàng vẫn bay bay múa múa.

Quý khách có nhu cầu xem thêm bài viết sau: 

- Văn mẫu đóng vai một người lính kể lại cuộc hành trình thống nhất đất nước của vua Quang Trung hồi thứ 14 trong bài Hoàng Lê nhất Thống Chí

- Kể lại một trải nghiệm của em với người bạn thân chọn lọc hay nhất

- Kể lại một trải nghiệm của em với thầy cô giáo chọn lọc hay nhất