1. Di sản thiên nhiên thế giới được hiểu là như thế nào?

Di sản thiên nhiên thế giới, như được định nghĩa trong Khoản 3 của Nghị định 109/2017/NĐ-CP, là một phần quan trọng của di sản lịch sử - văn hóa, đặc biệt là những danh lam thắng cảnh tiêu biểu mang giá trị nổi bật toàn cầu đối với thiên nhiên của Việt Nam. UNESCO, tổ chức Văn hóa, Khoa học và Giáo dục Liên Hợp Quốc, đã công nhận những địa điểm này bằng cách đưa vào Danh mục Di sản thế giới.
Những di sản thiên nhiên này không chỉ là những biểu tượng của vẻ đẹp tự nhiên mà còn là những bảo tàng sống về sự đa dạng sinh học, địa chất, và sinh quyển. Chúng là những kho tàng quý giá, là hòn ngọc quý của hành tinh, nơi lưu giữ những bí mật của quá khứ và hiện tại, góp phần quan trọng vào sự phát triển bền vững của loài người.
Từ các khu rừng già nguyên sinh, những hệ sinh thái độc đáo đến những dãy núi hùng vĩ và những vịnh biển tuyệt vời, di sản thiên nhiên thế giới của Việt Nam mang đến một trải nghiệm tuyệt vời cho những người yêu thiên nhiên và muốn khám phá vẻ đẹp độc đáo của hành tinh chúng ta.
Qua việc bảo tồn và phát huy giá trị của di sản thiên nhiên, chúng ta không chỉ gìn giữ được kho tàng quý báu mà còn giúp thế hệ tương lai có cơ hội trải nghiệm và tận hưởng những điều kỳ diệu mà thiên nhiên đã ban tặng. Đồng thời, việc duy trì và phát triển di sản này cũng là cam kết của cộng đồng quốc tế trong việc bảo vệ và chăm sóc cho hành tinh chúng ta, xây dựng một tương lai xanh và bền vững.
 

2. Quy chế bảo vệ di sản thiên nhiên thế giới được xây dựng trên nguyên tắc nào?

Quy chế bảo vệ di sản thiên nhiên thế giới, theo nguyên tắc được quy định tại Điều 12 Nghị định 109/2017/NĐ-CP, đặt ra một cơ sở vững chắc để đảm bảo bảo vệ hiệu quả và phát huy giá trị của di sản thiên nhiên toàn cầu. Theo quy chế này:
Trước hết, quy chế được xây dựng dựa trên việc xác định những yếu tố và nguy cơ thường xuyên có thể ảnh hưởng xấu tới di sản thế giới. Nhằm đảm bảo giữ vững giá trị nổi bật toàn cầu của di sản và đồng thời tạo điều kiện thuận lợi cho hoạt động sản xuất, kinh doanh, nhằm góp phần nâng cao chất lượng cuộc sống của cộng đồng.
Thứ hai, quy chế yêu cầu tuân thủ nghiêm ngặt các quy định tại các văn bản quy phạm pháp luật liên quan. Điều này nhằm đảm bảo tính hợp pháp và tuân thủ trong mọi hoạt động liên quan đến di sản thiên nhiên thế giới.
Thứ ba, quy chế đặt ra yêu cầu về sự công khai, minh bạch, cũng như sự tham gia, góp ý rộng rãi của cộng đồng, tổ chức, và cá nhân có liên quan trong quá trình xây dựng. Điều này giúp đảm bảo rằng mọi quy định đều được đưa ra sau sự cân nhắc kỹ lưỡng và phản ánh đúng ý kiến đa dạng từ các bên liên quan.
Cuối cùng, quy chế được thiết kế để có khả năng sửa đổi, bổ sung kịp thời trong quá trình thực hiện. Điều này nhằm đảm bảo rằng quy chế luôn linh hoạt và có thể thích nghi với những thay đổi trong tình hình, đồng thời bảo đảm sự phù hợp và khả thi đối với hoạt động bảo vệ và phát huy giá trị di sản thiên nhiên thế giới.
 

3. Các vấn đề cụ thể của quy chế bảo vệ di sản thiên nhiên thế giới

Quy chế bảo vệ di sản thiên nhiên thế giới, theo những quy định tại khoản 2 Điều 13 Nghị định 109/2017/NĐ-CP, đặt ra những vấn đề cụ thể nhằm đảm bảo sự bền vững và hiệu quả trong quá trình bảo vệ di sản thế giới. Các vấn đề chủ yếu bao gồm:
Đầu tiên, quy chế xác định về việc bảo quản, tu bổ, và phục hồi di sản thế giới. Điều này bao gồm những biện pháp chặt chẽ để giữ gìn và khôi phục giá trị của di sản, bảo đảm rằng chúng không chỉ được bảo tồn mà còn phát triển và thịnh vượng.
Thứ hai, Cơ chế hỗ trợ tu bổ và tôn tạo di tích đóng vai trò quan trọng trong quy chế bảo vệ di sản thiên nhiên thế giới. Điều này thể hiện sự nhận thức rõ ràng về việc đảm bảo nguồn lực và hỗ trợ đầy đủ để duy trì cũng như nâng cao giá trị của di sản thế giới.
Quy chế đặt ra các chiến lược và cơ chế cụ thể nhằm hỗ trợ quá trình tu bổ và tôn tạo di tích. Việc này có thể bao gồm nguồn lực tài chính, chuyên gia chăm sóc, và công nghệ tiên tiến để bảo dưỡng và khôi phục di sản một cách hiệu quả.
Hỗ trợ tài chính đặc biệt quan trọng để đảm bảo rằng các dự án tu bổ và tôn tạo được triển khai một cách toàn diện và bền vững. Quy chế có thể thiết lập các quỹ đặc biệt hoặc chính sách khuyến khích đầu tư từ tư nhân và chính phủ, với mục đích đảm bảo rằng không có thiếu hụt nguồn lực trong quá trình bảo tồn di sản.
Cùng với đó, việc sử dụng chuyên gia có kinh nghiệm và kiến thức chuyên sâu là chìa khóa để thực hiện các dự án tu bổ và tôn tạo một cách chính xác và hiệu quả. Quy chế có thể quy định các tiêu chuẩn và yêu cầu về đào tạo để đảm bảo rằng người thực hiện công việc là những chuyên gia có chất lượng, từ đó đảm bảo sự hiệu quả và bền vững của các hoạt động tu bổ.
Bằng cách này, quy chế không chỉ tập trung vào việc bảo vệ di sản mà còn đặt ra những cơ hội và điều kiện thuận lợi để di sản thế giới phát triển và tỏa sáng trong tương lai.
Thứ ba, quy chế đề cập đến phối hợp trong việc cấp phép xây dựng và kiểm tra, xử lý vi phạm. Điều này đặt ra một cơ chế quản lý chặt chẽ để đảm bảo rằng mọi hoạt động xây dựng đều tuân theo các quy định bảo vệ di sản.
Thứ tư, quy chế tập trung vào phòng chống rủi ro và thảm họa thiên nhiên, cháy, nổ, nhằm bảo vệ di sản khỏi những mối đe dọa có thể phát sinh từ các sự kiện không mong muốn.
Thứ năm, Quy chế bảo vệ di sản thiên nhiên thế giới đặt một tầm quan trọng đặc biệt vào việc tổ chức tham quan du lịch và phát triển du lịch bền vững. Điều này phản ánh một nhận thức sâu sắc về vai trò quyết định của du lịch đối với sự bảo tồn và phát triển bền vững của di sản thiên nhiên toàn cầu.
Quy chế nhấn mạnh rằng quản lý du lịch không chỉ là việc thu hút khách du lịch và tạo nguồn thu nhập cho địa phương, mà còn là một quá trình phức tạp đòi hỏi sự cân nhắc kỹ lưỡng và trách nhiệm. Điều này bao gồm việc thiết lập các quy định để đảm bảo rằng các hoạt động du lịch không gây ảnh hưởng đáng kể đến giá trị và tính nguyên vẹn của di sản thiên nhiên.
Quy chế yêu cầu các tổ chức du lịch và địa phương liên quan phải thực hiện các biện pháp bảo vệ để giữ cho lượng khách du lịch không gây ra những tác động tiêu cực đến môi trường, động, thực vật, và văn hóa địa phương. Các hoạt động du lịch cần được thiết kế sao cho chúng không làm suy giảm giá trị độc đáo của di sản, mà ngược lại, đóng góp vào việc tăng cường nhận thức về sự quan trọng của bảo tồn và sử dụng bền vững.
Quy chế cũng đề xuất việc xây dựng các chiến lược phát triển du lịch bền vững, nhằm đảm bảo rằng ngành du lịch không chỉ đáp ứng nhu cầu giải trí của du khách mà còn góp phần tích cực vào sự bảo tồn của di sản. Việc kết hợp giữa trải nghiệm du lịch và sự bảo tồn có thể tạo ra một mô hình phát triển toàn diện, thúc đẩy sự hiểu biết và tôn trọng đối với di sản thiên nhiên thế giới.
Ngoài ra, quy chế còn đề cập đến hoạt động quảng cáo và các vấn đề khác quan trọng cần được xây dựng thành quy định để đảm bảo sự phối hợp và thực hiện bảo vệ di sản thế giới một cách toàn diện và hiệu quả.
 

Xem thêm bài viết: Di sản văn hóa là gì? Giá trị của di sản văn hóa?

Liên hệ đến hotline 19006162 hoặc gửi thư yêu cầu tư vấn email: lienhe@luatminhkhue.vn để được tư vấn pháp luật nhanh chóng